Chu Luật Dã... không thích tôi biến thành người.
Anh ấy chỉ thích tôi mãi mãi là một con mèo.
Nhưng cũng phải thôi.
Đâu phải con mèo nào cũng có thể biến thành người.
Tuy không biết là do cơ duyên gì mà lại xảy ra sự biến dị này, nhưng tôi chắc chắn một điều:
Con mèo biến thành người đó chắc chắn không phải là tôi.
Chỉ là dạo gần đây tôi thấy mình có chút kỳ lạ.
Mỗi khi đến gần Chu Luật Dã, người tôi lại trở nên rất nóng, không thoải mái chút nào.
Đôi khi lúc ngủ ban đêm còn thấy toàn thân đau nhức, giống như có chỗ nào đó sắp thay đổi vậy.
Nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì lại chẳng có gì khác lạ.
Điều này khiến tôi muốn báo cho Chu Luật Dã biết mình khó chịu, nhưng lại chẳng biết phải nói làm sao.
Thật khiến mèo phiền lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, nỗi phiền lòng này biến mất, thay vào đó là một nỗi phiền lòng lớn hơn nhiều.
Vẫn như mọi khi, tôi ngủ thiếp đi trong lòng Chu Luật Dã.
Đến nửa đêm, tôi bị cơn đau nhức trên cơ thể làm cho tỉnh giấc.
Chưa kịp phản ứng gì, tôi đã phát hiện ra mình——
Biến thành người rồi!
Mèo biến thành người thật rồi!
Hóa ra những gì Thẩm Trác nói không phải là giả.
Mèo thật sự có thể biến thành người.
Nhưng trong lòng tôi chẳng thấy vui chút nào.
Bởi vì Chu Luật Dã từng nói, anh ấy không thích mèo biến thành người, anh ấy chỉ thích mèo nhỏ mà thôi.
Thế là sự hoảng loạn lập tức lấp đầy trái tim tôi.
Tôi đã biến thành người rồi, Chu Luật Dã sẽ đối xử với tôi thế nào đây?
Tôi lặng lẽ trườn xuống giường, không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Trên người không có quần áo, tôi chỉ đành lấy đại một chiếc sơ mi của Chu Luật Dã bên cạnh khoác lên, rồi lặng lẽ chui vào tủ quần áo.
Tại sao lại biến thành người cơ chứ?