Sau khi cha mẹ qua đời, tôi buộc phải tìm đến nương nhờ đối tượng đính hôn từ bé mà mình chưa từng gặp mặt.

Chương 1

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Sau khi lo xong hậu sự cho cha mẹ, tôi ngồi tàu hỏa ròng rã mười mấy tiếng đồng hồ, lại chuyển sang tàu cao tốc, cuối cùng đi thêm một chuyến xe buýt mới đến được nhà họ Bùi.

Đứng trước cửa, tôi không dám bước vào.

Suốt chặng đường bôn ba, giày và quần áo của tôi đều đã lấm lem, hai tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ, trông nhếch nhác vô cùng.

Trong khi đó, gia đình họ phát triển rất tốt, sống trong một khu biệt thự danh tiếng, chẳng khác nào những trang viên dành cho đại hào môn trên phim ảnh.

Tôi chưa bao giờ thấy nơi nào như thế này, nó đẹp gấp trăm lần nhà ở quê tôi.

Một lát sau, hai người trung niên ăn mặc sang trọng chạy ra đón.

"Là Tiểu Thập phải không, đã lớn thế này rồi, lâu rồi không gặp con có còn nhớ dì không? Đây là chú Bùi của con."

Tôi ngoan ngoãn chào hỏi: "Dì Lâm, chú Bùi."

Dì Lâm và chú Bùi trông đều rất hiền hậu, dễ gần.

Biết tôi đến, họ còn đặc biệt chuẩn bị sẵn quần áo và phòng ốc cho tôi.

Dì Lâm xót xa nhìn tôi: "Tiểu Thập đi từ nơi xa xôi như thế đến đây vất vả rồi, đứa nhỏ tội nghiệp, con vào phòng nghỉ ngơi trước đi, Ứng Hoài phải tối mới về, lát nữa dì sẽ đưa con đi gặp em nó."

"Con cảm ơn dì Lâm."

Tôi nhận lấy bộ đồ, đó là một bộ đồ ngủ hình cừu non màu trắng, rất đáng yêu.

Chất vải mềm mại đến lạ kỳ, mặc vào vô cùng thoải mái.

Căn phòng rất lớn và đẹp, rộng gấp đôi nhà tôi trước kia.

Sau khi tắm xong, tôi không đợi nổi mà ngả lưng xuống giường, suốt hai ngày qua chưa hề chợp mắt, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, dì Lâm gõ cửa nhẹ nhàng.

"Tiểu Thập, tỉnh chưa con? Dậy ăn cơm thôi nào."

"Dạ."

Tôi mơ màng bò dậy.

Trong phòng rất ấm áp, giường cũng rất êm, giấc ngủ này tôi ngủ thật sự rất ngon.

Nhà họ Bùi thật tốt quá đi mất.

Chú dì đối xử với tôi cũng tốt, đã lâu rồi tôi mới lại cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Vừa đi đến cửa, tôi đã nghe thấy một giọng nói oang oang, huyên náo.

"Thời đại nào rồi còn có chuyện hôn ước từ bé?! Làm ơn đi, hai người là đồ cổ hết rồi à, muốn cưới thì tự đi mà cưới."

"Muốn tốt cho cậu ta có rất nhiều cách, trực tiếp nhận làm con nuôi, cho thật nhiều tiền không phải là tốt hơn sao?"

"Hì hì, cứ làm anh em kết nghĩa đi, con còn có thể đối tốt với cậu ta hơn ấy chứ."

Chú Bùi hận không thể rèn sắt thành thép mà mắng: "Cái thằng nghịch tử này, con nói năng kiểu gì đấy?!"

Dì Lâm bỗng thốt lên một tiếng: "Nhưng mà mẹ thấy cũng có lý đấy, Tiểu Thập đáng yêu như vậy, làm con trai mẹ là hợp nhất."

"Hồi mẹ mang thai cứ tưởng con mẹ sẽ như thế, ai dè lại lòi ra một thằng nghịch tử."

Ba người họ cứ thế chốt hạ ý định, dự định nhận tôi làm con nuôi.

Lòng tôi cảm động không thôi.

Họ đối xử với tôi như vậy đã là quá tốt rồi, tôi không dám cầu mong gì hơn nữa.

Thậm chí nếu phải ở lại nhà họ Bùi làm người giúp việc cũng được.

"Chú Bùi, dì Lâm, cảm ơn hai người, con chỉ cần được ở lại đây là vui lắm rồi, thân phận gì cũng được..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Bùi Ứng Hoài vội vàng cắt ngang.

"Cậu chính là đối tượng đính hôn từ bé của tôi?!"

 

back top