Sau khi cha mẹ qua đời, tôi buộc phải tìm đến nương nhờ đối tượng đính hôn từ bé mà mình chưa từng gặp mặt.

Chương 10

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tối đến sau khi tắm rửa xong, tôi gõ cửa phòng Bùi Ứng Hoài.

Phòng anh ta rất lớn, bên trong còn có một phòng sách nhỏ chuyên để học tập. Khi tôi đến, Bùi Ứng Hoài đang đeo một cặp kính gọng đen mảnh, mắt kính phản chiếu ánh đèn lạnh lùng. Trông anh ta thật thanh lãnh, cao quý, khí chất ngời ngời.

Nhìn thấy cảnh này, tim tôi bỗng lỡ một nhịp. Trông anh ta khác hẳn ngày thường, khí chất học bá xộc thẳng lên đại não.

Anh ta kê thêm một chiếc ghế nhỏ cho tôi ngay cạnh bàn học. Tôi cẩn thận nhích tới gần, khi lại gần hơn, tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa hương gỗ thoang thoảng trên người anh ta. Rất dễ chịu.

Bùi Ứng Hoài vừa nói vừa viết, tôi cầm cuốn sổ chăm chú lắng nghe. Nhưng mắt tôi hơi kém, nhìn không rõ lắm, đành phải ghé sát lại gần để xem.

Ai ngờ tôi vừa mới tựa lại gần, Bùi Ứng Hoài bỗng nhiên giật b.ắ.n mình lùi về phía sau, cả người lẫn ghế ngã nhào xuống đất. "Rầm" một tiếng thật lớn.

"Bùi Ứng Hoài!!"

Tôi sợ quá vội vàng đứng dậy đỡ anh ta lên: "Anh có sao không?"

Bùi Ứng Hoài cực kỳ mất tự nhiên hất tay tôi ra: "Ai cho cậu ghé sát vào tôi như thế?"

Nhìn bàn tay bị anh ta hất ra, lòng tôi bỗng chốc hụt hẫng: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."

"Tôi chỉ là nhìn hơi kém, không cố ý dọa anh đâu."

Bùi Ứng Hoài cũng nhận ra lời nói của mình hơi quá đáng, anh ta nhỏ giọng bổ sung: "Sau này cậu đừng đột ngột ghé sát như thế nữa."

Tôi lẳng lặng gật đầu: "Biết rồi."

Chưa kịp nói hết câu, Bùi Ứng Hoài đã vội vàng bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, có chút hoang mang. Anh ta không thích tôi lại gần sao? Lẽ nào trên người tôi có mùi? Làm anh ta khó chịu? Nhưng ngày nào tôi cũng tắm rửa sạch sẽ mà, không có bẩn đâu.

Nghĩ đến tiếng động lớn lúc nãy, chắc là Bùi Ứng Hoài bị cộc đầu rồi, anh ta đau quá mới quát tôi như vậy. Tôi không yên tâm, liền đuổi theo ra ngoài.

Thấy Bùi Ứng Hoài vào nhà vệ sinh, trên sàn nhà trước cửa có một vũng máu. Tôi cuống cả lên, không lẽ lúc nãy ngã trúng chỗ nào rồi? Nghiêm trọng đến mức chảy m.á.u sao.

Tôi lo lắng đập cửa nhà vệ sinh: "Bùi Ứng Hoài anh sao rồi?!"

"Chúng ta đi bệnh viện đi, có phải cộc đầu rồi không, sao lại chảy m.á.u thế này?"

 

back top