Bùi Ứng Hoài quay mặt đi chỗ khác, đỏ mặt từ má đến tận mang tai.
"Thì... dù sao cậu thích là được, sớm đã coi cậu là người nhà rồi."
Người nhà. Một từ ngữ thật ấm áp biết bao.
Tôi cẩn thận chọc chọc vào cánh tay Bùi Ứng Hoài.
"Bùi Ứng Hoài, tôi biết bản thân mình nhiều lúc rất chậm chạp, đầu óc phản ứng hơi kém."
"Nên lần sau nếu có gì không vui, hoặc muốn gì, anh cứ trực tiếp nói với tôi nhé, được không?"
"Tôi không muốn làm anh không vui, mà bản thân tôi lại cứ ngốc nghếch làm anh giận mà không biết, như thế tôi cũng sẽ thấy khó chịu lắm."
Bùi Ứng Hoài: "Được thôi."
"Thật ra tôi cũng thích cậu."
Tôi: "???"
Bùi Ứng Hoài nhíu mày: "Chẳng phải cậu bảo tôi trực tiếp một chút sao?!"
Hóa ra là vậy. Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Cảm ơn sự yêu thích của anh nhé, tôi thấy rồi."
"Thật ra tôi cũng định tặng quà cho anh từ lâu rồi, nhưng tôi muốn tặng một món quà chuẩn bị thật tâm huyết chứ không phải chọn bừa cho xong."
"Nên cho tôi chút thời gian được không?"
Bùi Ứng Hoài: "Tôi có kén chọn gì đâu, chỉ cần là cậu tặng, tôi đều thích hết."
"Dẫu sao thì đúng như cậu nói đấy, tấm lòng mới là quan trọng nhất mà."
Sau khi trò chuyện thẳng thắn với Bùi Ứng Hoài, anh ta trở nên dễ giao tiếp hơn hẳn.
Tôi gần như có thể khẳng định, Bùi Ứng Hoài thích mình.
Còn là loại thích nào thì tôi vẫn chưa chắc chắn. Có lẽ là kiểu thích mèo thích chó, hay kiểu thích của bạn bè người thân. Vì bản tính anh ta vốn dĩ rất lương thiện.