【Bố mẹ ơi, ở bên kia hai người vẫn khỏe chứ? Con nhớ bố mẹ nhiều lắm. Con ở nhà họ Bùi mọi chuyện đều ổn, bố mẹ đừng lo nhé. Chú dì đối xử với con rất tốt, cứ như con đẻ vậy, con đã lâu lắm rồi mới lại cảm nhận được hơi ấm của gia đình, họ thật sự quan tâm và yêu thương con.】
【Còn nữa, Bùi Ứng Hoài cũng rất tốt, trông anh ta có vẻ kiêu ngạo nhưng thực chất lại là người miệng xà tâm phật, không chỉ phụ đạo bài vở cho con mà còn mua cho con bao nhiêu đồ, làm bữa sáng, giặt quần áo cho con nữa... Con cũng chẳng ngờ được là anh ta lại thích con.】
【Bố mẹ đừng lo lắng nhé, con sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc! Cũng sẽ chăm chỉ kiếm tiền để báo đáp nhà họ Bùi.】
Hôn ước với Bùi Ứng Hoài, nếu anh ta không bài xích thì tôi sẽ thực hiện. Tôi vốn là người rất dễ tính, vả lại đối với Bùi Ứng Hoài, tôi cũng có chút xao động.
Kỳ nghỉ đông năm đó, tuyết rơi rất dày. Lúc tôi ra ngoài đi dạo thì bắt gặp một người ở góc phố. Cậu ấy mặc rất mỏng manh, trên người đầy vết thương, những bông tuyết phủ đầy trên khuôn mặt.
"Lưu Dạng, cậu sao thế này?!"
Tôi vội vàng chạy tới đỡ cậu ấy lên. Lưu Dạng đã vì lạnh mà ngất đi, may mà chỉ là ngất thôi. Sau khi đưa cậu ấy vào bệnh viện, tôi mới hiểu hết những lời Bùi Ứng Hoài từng nói với mình.
Gia đình Lưu Dạng cực kỳ phức tạp. Bố cậu ấy rất nổi tiếng, là một đại gia có tiền có thế, vẻ ngoài là một nhà từ thiện nho nhã nhưng thực chất lại là một kẻ biến thái. Hắn thường xuyên hành hạ đánh đập Lưu Dạng và mẹ cậu ấy, trên người Lưu Dạng chẳng có chỗ nào là lành lặn cả.
Cậu ấy đã tìm mọi cách để bỏ trốn, chỉ thành công duy nhất một lần nhưng vì mẹ bị nhốt lại nên cuối cùng cậu ấy lại tự mình quay về. Cậu ấy không có bạn bè, vì mọi người đều sợ lại gần cậu ấy sẽ bị lão bố biến thái kia để mắt tới.
Và cũng vì sau khi trải qua tất cả những chuyện đó, trái tim cậu ấy đã nguội lạnh như tro tàn, không còn chút gợn sóng nào nữa. Cậu ấy chủ động khước từ sự tiếp cận của mọi người, tự nhốt mình lại.
Tôi không biết phải an ủi cậu ấy thế nào.
Vì trong ký ức của tôi, cậu ấy chỉ là một chàng thiếu niên thân thiện hay cười, mỗi lần giảng bài cho tôi đều vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng. Là người bạn tốt đầu tiên mà tôi quen biết ở đây.
Lưu Dạng tỉnh lại, sắc mặt có chút xanh xao: "Cậu biết hết rồi à?"
"Ừm."
"Vậy có phải cậu cũng định bỏ đi không? Làm bạn với hạng người như mình thì chán lắm đúng không?"
Ánh mắt tôi kiên định nhìn cậu ấy: "Lưu Dạng, đời người còn dài lắm, rồi sẽ có hy vọng thôi."
"Mình đã nói rồi, chúng mình là bạn, mình mong cậu sẽ tốt đẹp lên, có những chuyện không phải do cậu quyết định, đó không phải lỗi của cậu."
Vẻ mặt Lưu Dạng có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chuyển sang thất vọng: "Nhưng mà cậu đã lâu lắm rồi không thèm để ý đến mình còn gì."
Tôi: "Chẳng phải là sắp thi cuối kỳ rồi sao? Mình đều đang ôn tập mà, không phải cố ý không để ý đến cậu đâu."
Tôi rất cảm thông với những gì cậu ấy phải chịu đựng, và cũng rất trân trọng người bạn này.
Có lẽ là vì đồng cảnh ngộ, dẫu sao chẳng ai có quyền lựa chọn gia đình mình sinh ra. Sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Lưu Dạng lại tốt đẹp như xưa.
Nhưng tôi không dám nói cho Bùi Ứng Hoài biết. Sợ anh ta lại nổi giận, mỗi lần như thế tôi phải dỗ dành mãi mới xong.