Những ngày ở trường trôi qua đầy đủ và giản đơn, tôi dốc sức tiếp thu kiến thức, không lãng phí bất kỳ giây phút nào.
Trước khi mất, tâm nguyện lớn nhất của bố mẹ là thấy tôi đỗ vào một trường đại học tốt. Tôi không thể làm họ thất vọng.
Cuối tuần nọ ở thư viện, khi tôi đang vò đầu bứt tai vì một bài toán khó, một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Bạn học này, cho hỏi chỗ bên cạnh bạn có ai ngồi chưa?"
"Chưa có đâu ạ."
Cậu ấy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi: "Cảm ơn nhé."
Tôi vô tình liếc nhìn một cái, chao ôi đẹp trai thật! Có thể nói là ngang ngửa với Bùi Ứng Hoài luôn. Cậu ấy còn mặc đồng phục trường nữa. Trường này sản sinh ra nhiều soái ca thế sao? Đi đâu cũng gặp cả rổ thế này?
Mấy tuần tiếp theo, lần nào đi thư viện tôi cũng gặp cậu bạn này. Cậu ấy rất yên tĩnh, lần nào cũng nghiêm túc làm bài tập hoặc đọc sách.
Tốc độ làm bài của cậu ấy rất nhanh, cùng một bộ đề mà cậu ấy làm xong trước tôi tận nửa tiếng, độ chính xác lại còn cao nữa.
Tôi thầm ganh đua với cậu ấy, nhưng chưa lần nào thắng nổi. Lần nào làm xong cậu ấy cũng không về ngay mà ngồi im lặng đọc sách bên cạnh. Đợi khi tôi dọn dẹp xong định rời đi, cậu ấy mới gọi tôi lại.
"Bạn học ơi, mình có thể xin phương thức liên lạc của bạn không? Mình không có ý gì khác đâu, chỉ là thấy chúng mình khá có duyên, muốn tìm một người bạn cùng tiến thôi."
"Thúc đẩy lẫn nhau thì hiệu quả học tập sẽ cao hơn, mình hay đi sớm, còn có thể giữ chỗ giúp bạn nữa."
Lại có chuyện tốt thế này sao? Tôi hớn hở đồng ý ngay: "Được chứ!"
"À đúng rồi, mình tên là Lưu Dạng."
"Mình là Thẩm Tiểu Thập."
Khoan đã? "Cậu là Lưu Dạng á?!"
Cái nhân vật đình đám toàn trường, thành tích lẫn gia thế đều xuất chúng kia chính là Lưu Dạng sao? Quan trọng nhất là, môn Vật lý của cậu ta luôn đạt điểm tối đa!
Tôi sướng phát điên lên được. Lúc mới chuyển đến lớp này, bạn cùng bàn đã kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện bát quái trong trường, trong đó có cả cậu ấy. Nếu có thể kết thân với cậu ấy, 20 điểm Vật lý của tôi coi như có cứu tinh rồi!
Lưu Dạng tính tình rất tốt, hào phóng chia sẻ kinh nghiệm, còn cho tôi mượn cả sổ ghi chép lỗi sai và vở ghi chú.
Lần nào tôi gặp thắc mắc, cậu ấy cũng kiên nhẫn giảng giải, chỉ vài câu là chỉ ra được mấu chốt vấn đề. Nhờ sự phụ đạo của cậu ấy, điểm Vật lý của tôi cuối cùng cũng đạt mức trung bình. Một bước tiến nhảy vọt về chất!
Để cảm ơn cậu ấy, tôi đặc biệt tìm một quán cà phê để mời cậu ấy uống nước.
"Lưu Dạng, cảm ơn cậu nhé, cậu tốt bụng thật đấy!"
Lưu Dạng khiêm tốn cười: "Không có gì đâu, là do cậu thông minh, mình vừa nói là hiểu ngay thôi."
Đang trò chuyện vui vẻ, bỗng dưng sau lưng tôi có một luồng gió lạnh thổi qua. Tôi có một dự cảm chẳng lành. Giây tiếp theo, một bóng người xông đến bên cạnh tôi.
"Thẩm Tiểu Thập! Hắn ta là ai?!"