"Lưu Dạng, cảm ơn cậu hai ngày nay đã phụ đạo nhé, sau này không dám làm phiền cậu nữa đâu."
"Đây là một chút quà nhỏ mình chuẩn bị, hy vọng cậu thích."
Dù quen biết Lưu Dạng chưa lâu nhưng tôi đã coi cậu ấy là bạn. Cứ chiếm dụng thời gian của cậu ấy để giảng bài cho mình mãi, tôi cũng thấy ngại. Tôi đã tích cóp tiền tiêu vặt, chọn mua cho cậu ấy một chiếc bút máy ở cửa hàng làm quà cảm ơn.
Lưu Dạng vẻ mặt hơi ngơ ngác, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa tôi và Bùi Ứng Hoài đang đứng đằng xa.
"Cảm ơn nhé, mình thích lắm."
"Có thể hỏi một chút, cậu và Bùi Ứng Hoài có quan hệ gì không? Trước đây chưa từng nghe nói hai người quen nhau."
Tôi do dự một lúc: "Chúng tôi ấy à... mẹ anh ấy và mẹ tôi là bạn rất thân."
Tôi vô thức giấu chuyện hôn ước. Bùi Ứng Hoài trước đây cũng từng nói mong tôi đừng làm rùm beng lên.
Lưu Dạng trầm tư: "Hóa ra là vậy, vậy sau này chúng mình vẫn có thể chơi với nhau chứ?"
Tôi gật đầu: "Tất nhiên rồi, cậu là người bạn đầu tiên mình quen ở ngôi trường này mà."
Lưu Dạng còn định trò chuyện thêm với tôi một lát, nhưng Bùi Ứng Hoài đứng chờ bên kia đã mất kiên nhẫn từ lâu. Anh ta sải bước tới xách tôi đi luôn.
"Sau này không được chơi với hắn ta nữa, cậu còn chẳng rõ hắn ta là loại người nào mà đã dám ra ngoài cùng người ta."
"Chúng tôi chỉ là bạn bình thường thôi mà."
"Nhà hắn... thôi bỏ đi, nói với cậu cậu cũng chẳng hiểu, sau này hạn chế qua lại đi, nhà họ Lưu phức tạp lắm."
"Được rồi." Tôi giả vờ đáp ứng.
Cậu ấy là một trong số ít những người bạn của tôi, cậu ấy chưa bao giờ chê tôi nghèo hay quê mùa.
Bùi Ứng Hoài khẽ gõ đầu tôi một cái.
"Sau này tối tối sang phòng tôi, tôi phụ đạo riêng cho, đảm bảo cậu có thể vào được top 30 của khối."
Tôi trợn tròn mắt: "Lợi hại thế sao?!"
Với thành tích hiện tại của tôi, kỳ thi cuối kỳ chắc chỉ mấp mé không bị đội sổ là may lắm rồi. Sách giáo khoa ở quê và ở đây có sự khác biệt rất lớn, độ khó cũng không theo kịp.
Bùi Ứng Hoài nhếch môi: "Cũng không xem xem tôi là ai?"
"Nhưng mà cậu đừng có mà nghĩ nhiều đấy nhé, tôi chỉ là ngứa mắt vì điểm số của cậu tệ quá thôi, có sẵn tài nguyên thế này mà không dùng thì phí."
Tôi gật đầu: "Vâng ạ, tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu."
Chỉ là lạ thật đấy, tôi vừa dứt lời, mặt Bùi Ứng Hoài liền đen sầm lại. Nhìn tôi bằng ánh mắt hận sắt không thành thép. Tôi chẳng hiểu mình lại làm gì đắc tội với vị đại thiếu gia lá ngọc cành vàng này nữa?