Sau đó, tôi an phận hơn nhiều, chỉ dám thành thật đi chơi với mấy anh em chí cốt trước đây.
Đột nhiên sực nhớ ra, đã lâu lắm rồi không thấy Hoắc Lâm Thâm.
Không lẽ anh cả thật sự ra tay độc ác với anh ta rồi sao?
"Vậy là Hoắc gia xong đời rồi."
Nghe thấy chuyện này, tôi vội vàng gọi giật người anh em đó lại: "Cậu nói gì cơ? Hoắc gia sao rồi?"
Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi một cái rồi nói tiếp: "Hoắc gia phá sản hai ngày trước rồi, vị Hoắc thiếu gia đó cũng mất tích luôn."
Hoắc gia phá sản, nợ nần chồng chất, cha của Hoắc Lâm Thâm không chịu nổi áp lực đã nhảy lầu, mẹ anh ta cũng gặp tai nạn giao thông qua đời.
Tin dữ ập đến liên tiếp.
Còn Hoắc Lâm Thâm thì bặt vô âm tín, không ai liên lạc được.
Nghe tin Hoắc gia phá sản, phản ứng đầu tiên của tôi là lo lắng cho Hoắc Lâm Thâm.
Anh ta thực ra từ nhỏ đến lớn trông thì lông bông thế thôi, nhưng cũng tội nghiệp lắm.
Cha mẹ không yêu thương anh ta, anh ta chỉ là sản phẩm của cuộc hôn nhân thương mại giữa hai gia đình.
Tôi lo anh ta bị chủ nợ truy đuổi, vì tiền thì thủ đoạn của hạng người đó đen tối lắm.
"Nếu có tin gì về Hoắc Lâm Thâm thì báo cho tôi một tiếng."
Cậu bạn ngạc nhiên: "Không phải cậu lúc nào cũng không đội trời chung với anh ta sao?"
"Đó là chuyện khác."
Tôi chỉ thích cãi nhau với anh ta, nhưng không có nghĩa là tôi muốn anh ta gặp chuyện thật.
Một tuần sau, Hoắc Lâm Thâm bất ngờ đeo mũ và khẩu trang xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Thấy người vẫn nguyên vẹn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hoắc Lâm Thâm, mấy ngày nay anh đi đâu thế?!"
"Có chuyện gì tôi có thể xin anh cả giúp một tay, anh đừng có chơi trò mất tích nữa."
Hoắc Lâm Thâm nắm lấy tay tôi: "Tưởng Mộc, đợi tôi hai năm được không?"
"Tôi nhất định sẽ làm nên chuyện, đường đường chính chính đến Tưởng gia cưới em."
Tôi nhíu mày: "Ai bảo tôi thèm gả cho anh? Đồ điên này, tôi cũng là đàn ông mà."
Anh ta mặc kệ tất cả, ấn mạnh một miếng ngọc bội vào tay tôi.
"Đây là di vật bà nội để lại cho tôi, nói là sau này truyền cho cháu dâu, em giữ giúp tôi trước đi."
Tôi nhìn miếng ngọc bội, không biết nói gì.
Hoắc Lâm Thâm không có tình cảm với cha mẹ, chỉ có bà nội là thật lòng quan tâm, một tay nuôi nấng anh ta.
Miếng ngọc bội đó là thứ quý báu nhất của anh ta ngày thường, giờ lại đưa cho tôi như thế này.
"Anh..."
"Tôi thích em, Tưởng Mộc, tôi không biết sau này còn cơ hội nói lời này nữa không. Nhưng tôi là thật lòng, trước đây cứ ngỡ ngày tháng còn dài, cứ thong thả mà tới, nhưng giờ..."
"Thôi bỏ đi, chỉ cần em bình an là được."
Dù tôi vốn thích nhìn bộ dạng cứng họng của anh ta.
Nhưng giờ thấy anh ta thực sự sa sút, bộ dạng lấm lem bùn đất thế này.
Lại thấy không đành lòng.
Nghĩ lại thời gian qua chắc anh ta đã phải chịu không ít khổ cực.
Hoắc Lâm Thâm rất thích làm điệu, lần nào ra ngoài cũng phải chải chuốt sạch sẽ, quần áo kiểu tóc đều được phối kỹ càng.
Giờ tóc tai trông xơ xác, ống quần còn bị rách một lỗ.
Cả người cứ như một chú cún con xám xịt, tội nghiệp c.h.ế.t đi được.
Tôi đành nhận lấy miếng ngọc bội, rồi cứng rắn nhét một chiếc thẻ vào tay anh ta.
"Anh phải sống cho tốt, hai năm sau gặp lại."
Nói xong, tôi lập tức quay người đi luôn.
Bên cạnh đột nhiên thiếu đi một người cãi vã, đúng là có chút không quen.
Hy vọng Hoắc Lâm Thâm mọi sự bình an.