Sau khi thân phận thiếu gia giả bị bại lộ, tôi rất biết điều mà thu dọn đồ đạc cút xéo.

Chương 13

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Trì đứng ở ban công nhìn thấy cảnh này, bình giấm chua coi như đổ nhào.

"Em đúng là mỗi ngày đều biết cách thu hút người khác quá nhỉ, vừa mới tiễn được Tạ Dư Bạch, giờ lại tới thêm một tên nữa."

"Thứ này là bảo vật gia truyền của Hoắc gia đấy, vậy mà cứ thế đưa cho em."

Tôi chột dạ giải thích: "Em cũng đâu có muốn lấy, tại anh ta cứ ép em cầm đấy chứ."

Trong lòng thì đắc ý: 【Quá có mị lực cũng đâu phải lỗi của mình.】

Tưởng Trì: "Hừ."

"Vậy để anh vứt đi."

Tôi vội vàng giữ anh ấy lại: "Đừng mà, hay là em giao cho anh giữ nhé? Đợi sau này anh ta quay về thì trả lại, dù sao cũng là đồ nhà người ta."

Tưởng Trì không nói một lời, cầm lấy miếng ngọc bội đi về phía thư phòng.

Tôi bám gót theo sau: "Anh cả anh đừng giận mà."

Sau đó, tôi bị Tưởng Trì xách ra nước ngoài.

Một hòn đảo nhỏ cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ có hai chúng tôi, không mang theo trợ lý hay vệ sĩ gì cả.

Cuộc sống bên cạnh Tưởng Trì rất hạnh phúc, tôi có thể tiếp tục an tâm làm một kẻ vô dụng.

Cảnh đẹp, người cũng đẹp.

Ở trong căn biệt thự view biển tuyệt đẹp, hai người đều đã uống rượu, mọi không khí đều vừa vặn.

Tưởng Trì chủ động hôn tới.

Hơi men bốc lên, chúng tôi thuận theo tự nhiên mà phát sinh quan hệ.

Đến bước quyết định, Tưởng Trì đột nhiên phanh lại.

"Em yên tâm, anh cả sẽ chịu trách nhiệm với em."

Tôi đưa tay quàng lấy cổ anh ấy, vội vã hôn lên: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, mất hứng lắm."

"Tới luôn đi."

Đều là người trưởng thành cả rồi.

Tôi không cần ai phải chịu trách nhiệm với mình, tôi có thể tự chịu trách nhiệm cho bản thân.

Sáng hôm sau tỉnh dậy.

Đầu óc tôi vẫn còn m.ô.n.g lung.

Tôi vậy mà thực sự đã phát sinh quan hệ với Tưởng Trì - người nhìn tôi lớn lên từ nhỏ!

Nhưng phải công nhận, kỹ thuật của anh ấy tốt quá đi mất.

Nghĩ bụng: 【Không lẽ là trải qua trăm trận mới luyện ra được như thế à???】

【Còn cả mấy múi bụng đó nữa, múi nào ra múi nấy, hàng thật giá thật nha ~】

Tưởng Trì vừa mở mắt ra đã lập tức đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc là do thiên tư thông minh thôi."

"Dù sao cơ sở vật chất đã bày ra đó, có thể kém đi đâu được chứ?!"

Cũng đúng nhỉ.

Đàn ông lớn tuổi mới được "ăn thịt", quả nhiên không giống bình thường.

Tưởng Trì trông có vẻ vô cùng thỏa mãn, còn tôi thì cứ như bị vắt kiệt sức, cổ họng nói chuyện cũng thấy khó khăn.

"Anh cả, em muốn uống nước."

Thực tế âm thanh phát ra là: "Quác quác, em quác quác..."

Tưởng Trì vậy mà hiểu được, "Được, anh đi lấy cho em."

Đã được "ăn thịt" rồi nên Tưởng Trì đối với tôi gần như là cầu gì được nấy.

Tôi được đà lấn tới: "Anh cả, em đói rồi, em muốn ăn cơm anh nấu."

"Được, em ngủ thêm lát nữa đi, để anh đi mua đồ về nấu, tối qua em vất vả rồi."

Nhìn ánh mắt ôn nhu của anh ấy, trong lòng tôi thoáng qua một tia ấm áp.

Thực ra thế này cũng tốt.

Tôi chỉ mất đúng hai giây để chấp nhận mối quan hệ này.

Dù sao cũng không phải anh em ruột.

Anh ấy lại đẹp trai thế này, dáng người tốt thế này, kỹ thuật và ý thức phục vụ cũng đâu vào đấy...

Tôi có đốt đuốc cũng chẳng tìm đâu ra một đối tượng tốt hơn thế này.

 

back top