Cả ba người đều giật mình.
Tưởng Trì thu lại nụ cười, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Hoắc Lâm Thâm:
"Hoắc công tử, chuyện gia đình họ Tưởng tôi từ khi nào đến lượt cậu quản vậy?"
"Có phải là quản hơi rộng quá rồi không?"
Hoắc Lâm Thâm hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cậu ta bây giờ không còn là người nhà họ Tưởng của anh nữa rồi."
Ánh mắt hai người giao nhau, đối chọi gay gắt.
Tưởng Trì đưa tay chỉnh lại gọng kính, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo: "Tiểu Mộc là tôi nhìn em ấy lớn lên, mãi mãi là người nhà của tôi."
Hoắc Lâm Thâm khinh bỉ: "Anh muốn yêu đương với người nhà à? Không thấy ghê tởm sao? Trâu già còn muốn gặm cỏ non, nhổ vào!"
Tôi nhìn mà sướng rơn, cái miệng của Hoắc Lâm Thâm khi cãi nhau chưa bao giờ thua.
Tôi ở chung với Tưởng Trì bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy cứng họng.
Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh thong dong của anh ấy dường như đã xuất hiện một vết nứt.
Tưởng Trì lớn hơn tôi tận bảy tuổi.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, bầu không khí giữa hai người căng như dây đàn.
"Anh trai, ở đây gió lớn, chúng ta đi về rồi nói tiếp đi, kẻo ba mẹ lại lo lắng."
Cậu ta chính là tiểu thiếu gia thật sự của nhà họ Tưởng, Tạ Dư Bạch.
Tạ Dư Bạch có khuôn mặt trắng bệch, trông có vẻ rất yếu ớt, kiểu như gió thổi là đổ.
Cậu ta lẳng lặng đứng vào giữa hai người, bắt đầu đóng vai người hòa giải.
Một luồng gió lạnh thổi qua.
Tôi đang định cảm thán cơn gió này thật dễ chịu thì Tạ Dư Bạch bên cạnh lại đổ ập thẳng về phía tôi.
Tôi vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu ta.
"Anh trai, cảm ơn anh."
Tạ Dư Bạch cứ thế ngã vào lòng tôi, sau đó nhắm mắt lại, ngất xỉu.
Không phải chứ?
Bình luận lướt qua: 【Chậc chậc cái cậu thiếu gia thật này là giả vờ giỏi nhất đấy, nhìn thì bệnh tật vậy thôi chứ thật ra là muốn chiếm lấy sự thương hại của Thụ bảo...】
【Đến lúc lên giường thì còn mãnh liệt hơn bất cứ ai.】
【Đúng đúng, cậu ta là tâm cơ nhất, nhưng mà... đứa trẻ biết giả vờ khóc mới có vợ thương.】
【Giờ Thụ bảo chẳng phải đang ôm cậu ta sao! Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhìn hai người kia kìa, cãi nhau nửa ngày mà đến cái tay nhỏ cũng chưa được sờ cái nào.】
Khụ khụ.
Nhìn thấy dòng bình luận này tôi không nhịn được mà sặc một cái.
Tạ Dư Bạch này đúng là khiến người ta phải bất ngờ.