Sau khi thân phận thiếu gia giả bị bại lộ, tôi rất biết điều mà thu dọn đồ đạc cút xéo.

Chương 7

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Anh cả, sao anh có thể hỏi vậy được, anh biết mà, những gì em nói với anh ban ngày đều là thật lòng."

"Tâm ý của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi."

"Anh là anh cả của em, là người thân thiết nhất, em đương nhiên chọn anh rồi."

Anh cả là người tốt, lại thật thà.

Anh ấy là người nắm quyền của Tưởng gia.

Anh ấy chắc chắn không nỡ để tôi chịu khổ, tôi chỉ cần dỗ dành vài câu là có thể lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

Hai người kia thì khác hẳn, đúng là một lũ tâm cơ sâu hiểm!

Trong mắt Tưởng Trì lóe lên một tia nuông chiều khó nhận ra.

Anh ấy đưa tay ra hiệu mời hai người kia.

"Vì Tiểu Mộc đã chọn tôi, nên hai người có thể rút lui được rồi."

"Sau này không có việc gì thì đừng đến làm phiền chúng tôi. Tạ Dư Bạch, cho dù cậu là em ruột của tôi, tôi cũng không dám bảo đảm mình sẽ không làm gì đâu, hy vọng cậu tự trọng!"

"Hoắc tiểu công tử, anh cũng không muốn sự hợp tác giữa hai nhà bị đình trệ đâu nhỉ..."

"Tưởng Mộc! Cậu giỏi lắm."

Hoắc Lâm Thâm tức tối bỏ đi.

Chọn ai cũng không chọn anh ta, cái tên này tính tình bướng bỉnh, vừa đụng tí là nổ.

Tạ Dư Bạch muốn nói lại thôi, ánh mắt đượm buồn nhìn tôi không biết bao nhiêu lần.

"Tưởng Mộc, em tôn trọng lựa chọn của anh."

Cuối cùng lầm lũi quay lưng rời đi.

Chỉ còn lại tôi và Tưởng Trì.

Hồi nhỏ tôi rất bám anh ấy, lớn lên thì lại rất sợ, bây giờ đổi sang một thân phận khác đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Anh cả, vậy chúng ta..."

Tôi chỉ thích đi chơi thôi chứ chưa từng nghiêm túc yêu đương bao giờ.

Hơn nữa đối tượng còn là ông anh cả mặt sắt của mình.

Phút chốc tôi liền nhụt chí.

Khóe miệng Tưởng Trì nhếch lên, trông tâm trạng có vẻ rất tốt: "Em yên tâm, bây giờ em còn nhỏ, anh không chạm vào em đâu."

Tôi theo bản năng phản bác lại: "Em 20 tuổi rồi, nhỏ chỗ nào chứ?!"

【Đúng rồi nhắc đến chuyện "nhỏ", anh cả không lẽ vì chỗ đó tự ti nên mới không chạm vào mình đấy chứ?】

【Trời đất ơi, nói nghe hào nhoáng quá, gì mà vì mình còn nhỏ...】

Ánh mắt Tưởng Trì vô thức dời xuống một nơi nào đó, "Đúng là không nhỏ..."

Theo tầm mắt của anh ấy nhìn xuống, tôi tự hào ưỡn ngực.

Đương nhiên rồi!

Tưởng Trì khẽ ho hai tiếng, đỏ mặt đến tận mang tai, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

"Không... không còn sớm nữa, em mau ngủ đi."

Sau đó anh ấy bỏ chạy mất dạng.

Khi anh ấy quay người rời đi, tôi khẽ thở dài.

【Cứ thế mà đi luôn à? Cứ ngỡ có thể cảm nhận cơ bụng của anh cả ở cự ly gần chút chứ.】

【Chậc chậc, keo kiệt thật!】

Bước chân Tưởng Trì khựng lại, đen mặt đi thẳng.

Bình luận lướt qua: 【Thụ bảo đừng nản lòng ~ em sẽ sớm biết anh ấy có nhỏ hay không thôi ~】

【Tim vàng tim vàng tim vàng + n...】

 

back top