Tôi trốn trong góc, cố hết sức bình sinh để nghe xem ba người họ đang nói gì.
Nhưng chỉ thấy môi họ mấp máy chứ không nghe thấy âm thanh.
Tôi cẩn thận nhích dần về phía họ.
【Xì xào cái gì vậy, cho tôi nghe một chút đi mà.】
Vừa mới cử động, ba người họ liền dừng lại.
Đồng loạt nhìn về phía chỗ tôi đang trốn.
Tôi lập tức nín thở, nép sát cơ thể ra sau tủ đồ.
Ba người họ chỉ khựng lại vài giây rồi lại quay đầu tiếp tục nói chuyện.
Phù, may mà không bị phát hiện.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại vểnh tai lên nghe lén tiếp.
Tưởng Trì cười như không cười: "Cậu gọi ai là anh cả đấy?"
Hoắc Lâm Thâm cười hì hì, anh ta vốn dĩ mặt dày từ xưa.
"Tưởng Mộc gọi anh thế nào thì tôi gọi thế nấy, sau này đều là người một nhà cả, đừng khách sáo."
"Anh là anh cả của cậu ấy, thì đương nhiên cũng là anh cả của tôi."
Ba người họ không biết nói gì mà vẻ mặt trở nên âm trầm hẳn đi.
Đặc biệt là Tưởng Trì, bộ dạng như muốn ăn thịt người ta đến nơi.
【Hai người này giỏi thật, đến người tính tình tốt như anh cả mà cũng bị chọc cho nổi khùng.】
【Rốt cuộc là đang nói gì thế, mình cũng muốn nghe!!!】
Tôi rướn cổ nhìn về phía họ.
Cuối cùng cũng nghe rõ rồi.
Nhưng điều anh ấy nói lại là: "Tiểu Mộc, nói đi, em chọn ai?"
Hả?
Có liên quan gì đến tôi đâu?
Tôi trốn kỹ thế rồi mà sao vẫn bị phát hiện được nhỉ.
Tôi chán nản từ sau tủ đồ bước ra.
Chân đã tê rần vì ngồi xổm lâu, mắt hoa lên suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Tưởng Trì đứng gần nhất nhanh tay lẹ mắt xông tới đỡ lấy tôi.
Bàn tay ấm nóng đặt trên eo tôi.
Hơi nóng từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh.
Nóng đến mức tôi suýt thì nhảy dựng lên.
Nhưng lực tay của Tưởng Trì rất lớn, như cố ý siết chặt tôi vào lòng.
"Tiểu Mộc, em không sao chứ?"
"Không... không sao."
"Tiểu Mộc, những lời vừa rồi em nghe thấy hết rồi chứ, tụi anh tôn trọng ý kiến của em."
Không được, không thể để họ đạt thành thống nhất, nếu không sẽ là ba người đối phó một mình tôi.
Tôi cẩn thận đưa tay che m.ô.n.g lại.
Chịu khổ một phần hay ba phần, tôi vẫn phân biệt rõ được.