Tôi chọn ra vài căn, định bụng qua một thời gian nữa sẽ đi xem.
Điều quan trọng nhất là.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra khi nào thì nên nói rõ mọi chuyện với Chử Hoài Án.
Cũng không biết khi nghe tin này chú sẽ có biểu cảm như thế nào.
Là vui mừng.
Hay là tức giận?
Nếu là vế trước.
Tôi nghĩ người không vui sẽ chính là tôi.
Cứ như vậy, tôi kéo dài mãi cho đến ngày kết thúc kỳ thực tập tại công ty.
Các đồng nghiệp còn tổ chức cho tôi một buổi tiệc chia tay.
Lần này tôi không tiện từ chối nữa.
Đành phải đi theo uống vài ly.
Đến lúc tàn cuộc, cả người tôi đã lơ mơ say rồi.
Chẳng nhớ ra phải gửi tin nhắn bảo Chử Hoài Án đến đón.
Một đồng nghiệp lại chủ động muốn đưa tôi về nhà.
Trên đường về, đối phương rất im lặng.
Tôi cũng dần dần tỉnh táo lại.
Thực lòng không muốn Chử Hoài Án nhìn thấy người đồng nghiệp này, nên tôi dứt khoát dừng lại ở một đoạn cách nhà khá xa.
"Tiểu Thanh, anh có vài lời muốn nói với em."
Mặc dù đã sắp sang hè rồi.
Nhưng gió đêm vẫn có chút lạnh.
Gió thổi khiến đầu tôi bắt đầu đau nhức.
"Có chuyện gì vậy ạ? Anh nói nhanh chút đi, nhà em có giờ giới nghiêm, lát nữa sợ không kịp mất."
"Được, là... chuyện đó... anh thích em. Em sắp rời khỏi công ty rồi, anh nghĩ nếu anh không dũng cảm một lần để nói cho em biết tâm ý của mình, thì sau này e là cũng không còn cơ hội nữa. Vậy nên bất kể em có đồng ý lời theo đuổi của anh hay không, anh đều muốn nói cho em biết."
"Vậy nên, Tiểu Thanh, em có thể ở bên anh không?"
Lời tỏ tình bất ngờ khiến đầu óc tôi tỉnh hẳn ra.
Sao...
Sao lại tỏ tình vào lúc này cơ chứ.
Còn chưa đợi tôi mở miệng từ chối, cách đó không xa đã vang lên tiếng bước chân.
Quay đầu lại nhìn, tôi lập tức đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.