Là Chử Hoài Án.
Chú không cho tôi bất kỳ cơ hội mở miệng nào, trực tiếp kéo tôi về phía bên cạnh chú.
"Xin lỗi, đứa nhỏ nhà tôi chưa vội yêu đương đâu, cho dù nó có đồng ý thì tôi cũng không đồng ý. Đêm nay cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Thanh về nhà."
Nói xong.
Tôi liền bị Chử Hoài Án lôi xềnh xệch về nhà.
Nhưng trên đường đi, tôi lại càng cảm thấy bực bội hơn.
Bản thân không thích tôi.
Cũng không cho phép người khác thích tôi sao?
Hơn nữa người ta có lòng tốt đưa tôi về.
Chú lại nói năng với người ta như vậy.
Có thích hợp không?
"Chú không nên nói chuyện với anh ấy như vậy, là anh ấy có lòng tốt đưa cháu về nhà mà."
Vừa vào cửa, tôi đã không nhịn được mà mở lời.
Giây tiếp theo, tôi lại bị Chử Hoài Án ép chặt lên cửa.
"Vậy chú nên nói chuyện với cậu ta thế nào đây? Bảo cậu ta là cảm ơn vì đã thích cháu sao? Rồi nói là chú rất yên tâm cho hai người qua lại?"
Sự thay đổi cảm xúc đột ngột của Chử Hoài Án khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng.
"Cậu ta không hợp với cháu."
"Vậy ai hợp với cháu? Những chuyện khác chú có thể quyết định, nhưng chuyện tình cảm, chẳng lẽ còn có ai rõ ràng hơn chính bản thân cháu sao?"
Có lẽ là do tình cảm kìm nén suốt mấy năm qua.
Cũng có thể là men rượu tối nay đã tiếp thêm can đảm cho tôi.
Tôi và Chử Hoài Án bắt đầu cãi vã.
Nhưng lại không lường trước được rằng tay môi giới nhà đất ham làm việc lại gọi điện cho tôi vào đúng lúc này.
Mà tôi còn chưa kịp cúp máy đã bị Chử Hoài Án bắt máy hộ.
"Alo, cậu Từ à, nếu cậu muốn xem nhà thì ngày mai chúng ta có thể hẹn gặp một chút. Nếu thấy ưng ý thì chúng ta chốt luôn nhé, vì đang là mùa tốt nghiệp nên nhà cũng không dễ tìm đâu, cậu thấy..."
Lời của đối phương còn chưa nói hết đã bị Chử Hoài Án lạnh mặt cúp ngang.
Đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của chú.
Theo bản năng, tôi muốn chạy lên lầu.
Chạy chưa được hai bước đã bị chú đuổi kịp, trực tiếp ấn chặt xuống sofa.
"Tại sao lại muốn dọn ra ngoài?"
"Tại sao lại không? Cháu đã là người trưởng thành rồi!"
"Hừ, vậy là thấy mình lớn rồi, không cần chú quản nữa, cánh cứng rồi định bay đi đúng không?"
Chử Hoài Án dễ dàng khống chế đôi tay đang vùng vẫy của tôi.
Giọng nói lạnh lùng đập thẳng vào tim tôi.
"Hay là nói, dọn ra ngoài là để đi hú hí với cái tên vừa nãy?"
"Cũng đúng, nếu tối nay chú không xuất hiện, có phải cháu đã định chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta, rồi trực tiếp dắt người ta về nhà luôn không?"
"Xin lỗi nhé, đã làm hỏng chuyện tốt của hai người rồi."