Sau khi trưởng thành, tôi phát hiện chú nhỏ bắt đầu chán ghét mình.

Chương 14

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Chú còn nghĩ cháu là loại người tùy tiện như thế, chú quá đáng lắm! Cháu ghét chú, giờ người cháu ghét nhất chính là chú đó! Nếu chú không thích cháu thì cứ vứt cháu ra ngoài đi, dù sao giờ cháu cũng trưởng thành rồi, có thể tự nuôi sống bản thân. Chú muốn báo ơn thì sớm đã báo đủ rồi."

Tôi vừa khóc vừa mắng Chử Hoài Án.

Bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu đều tuôn ra sạch sành sanh.

"Rốt cuộc chú muốn làm gì, nói thẳng cho cháu biết được không? Cháu đâu phải con giun trong bụng chú. Chú không thích cháu thì cháu dọn đi, trả lại hết tiền nong những năm qua chú tiêu cho cháu là được chứ gì."

Ghét tôi thì cứ nói thẳng ra đi.

Trước khi trưởng thành thì đối xử tốt với tôi như thế, vừa đủ mười tám tuổi xong lại đột ngột bạo lực lạnh, cắt đứt quan hệ kiểu đoạn tuyệt như vậy.

Trên đời làm gì có kiểu người như thế cơ chứ.

Tôi thực sự thấy uất ức đến phát điên.

Tôi biết lúc này mình khóc trông rất xấu xí.

Nhưng đến nước này rồi, còn ai rảnh mà quan tâm mình khóc xấu hay đẹp nữa.

"Không phải, Tiểu Thanh, chú không có ý đó, vừa rồi chú lỡ lời vì nóng nảy, là chú nhỏ sai, cháu đừng khóc nữa."

Chử Hoài Án dường như mới bừng tỉnh khỏi những lời buộc tội của tôi.

Có lẽ đã rất lâu rồi chú không thấy tôi khóc thảm thiết đến mức này.

Cả người chú luống cuống cả lên.

Không còn dám đè chặt tôi nữa.

Càng không dám nói với tôi những lời lẽ như lúc nãy.

Chú vội vàng kéo tôi dậy khỏi sofa, ôm chặt vào lòng.

Giống như hồi nhỏ mỗi khi tôi buồn vì nhớ bố mẹ, tôi lại ngồi đối diện trên đùi chú, được chú ôm chặt trong lồng ngực.

Chú khẽ khàng an ủi.

"Là chú nhỏ sai rồi, vừa nãy chú nhất thời nóng giận quá, chú không nên nói vậy. Tiểu Thanh nhà chúng ta sao có thể là đứa trẻ như thế được, Tiểu Thanh ngoan như vậy mà."

 

back top