"Tất cả đều là vấn đề của chính chú nhỏ, không liên quan gì đến Tiểu Thanh cả, đều là lỗi của chú, Tiểu Thanh không có lỗi gì hết, đừng khóc nữa có được không?"
Tôi căn bản không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.
Muốn dừng lại mà không sao dừng được.
Cho đến khi khóc đến mệt lả.
Cuối cùng tôi thiếp đi luôn.
Những chuyện sau đó tôi không nhớ rõ lắm.
Chỉ biết là Chử Hoài Án đã thay quần áo, rửa mặt cho tôi rồi đưa tôi lên giường.
Chắc chú còn giúp tôi chườm đá lên mắt, nên sáng hôm sau ngủ dậy mắt không bị sưng húp quá mức.
Chỉ là do khóc quá lâu nên mắt vẫn còn rất đau.
Chuyện khiến tôi phiền lòng hơn chính là.
Nghĩ đến những việc hỗn hào mình làm tối qua.
Tôi không khỏi hối hận.
Sao mình lại không nhịn được mà phun hết mấy lời đó ra cơ chứ.
Chử Hoài Án đối xử với tôi đã quá tốt rồi.
Hồi nhỏ, chú thà để bản thân ăn uống kham khổ chứ chưa từng để tôi phải chịu thiệt thòi.
Có mười đồng chú cũng đều tiêu hết cho tôi.
Những năm nay giàu có rồi, chú lại càng đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, dù mấy năm qua chú có lạnh nhạt với tôi đi nữa thì tiền nong chưa bao giờ thiếu một đồng.
Chuyện tình cảm.
Làm sao có thể trách chú được.
Chú chỉ là không thích tôi thôi mà.
Tất cả đều là do tôi đơn phương tình nguyện.
Từ Chu Thanh ơi là Từ Chu Thanh, mày đã làm cái chuyện ngu ngốc gì vậy hả.
Tôi nằm lì trên giường một lúc lâu mới vực dậy tinh thần để đi rửa mặt.
Nhưng lúc vệ sinh cá nhân, tôi cứ có cảm giác mình đã quên mất chuyện gì đó.
Là chuyện gì nhỉ?
Thôi bỏ đi, chắc cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng đâu.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là.
Đã quá trưa rồi.
Chử Hoài Án vậy mà không đi làm.
Vẫn đang ngồi lù lù ở nhà.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Chủ động đi tới trước mặt chú.
Uể oải nói: "Xin lỗi chú nhỏ, tối qua cháu uống hơi nhiều, có lẽ lời nói hơi quá đáng, chú đừng để bụng nhé."