Chú giật phăng cà vạt của mình ra, tùy tiện ném xuống đất.
Cởi bỏ khuy cổ áo sơ mi.
Sau đó nắm chặt lấy tay tôi.
Cúi người xán lại gần mặt tôi.
"Chủ nhân, giúp tôi đeo lên đi."
Tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, màng nhĩ vang lên những tiếng ù ù.
Dường như chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Đôi tay lại theo bản năng thực hiện động tác.
Đeo chiếc vòng cổ lên cổ chú.
Móc lấy chiếc vòng không để chú rời đi.
Không biết là ai hôn lên trước, cũng không biết đã hôn bao lâu.
Càng không biết là ai ra tay trước.
Đến khi cuộc vui đùa kết thúc, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.
Chử Hoài Án đúng là một chú puppy không nghe lời.
Lúc chủ nhân bảo dừng lại, chú ấy căn bản chẳng thèm dừng.
Puppy không nghe lời.
Là phải nhận hình phạt đấy.
Thế nên khi chú ấy ghé sát lại định tiếp tục hôn tôi.
Đã bị tôi né tránh.
"Đừng hôn cháu."
"Tại sao? Chú làm cháu không thoải mái sao?"
Giọng điệu của Chử Hoài Án đầy vẻ tủi thân, nhưng tôi biết thừa tất cả đều là chú giả vờ.
Chẳng phải là để làm tôi mềm lòng sao.
"Cháu có chuyện muốn hỏi chú."
"Hửm?"
"Tại sao người bên ngoài đều tưởng chú thầm yêu mẹ cháu?"
Động tác của Chử Hoài Án khựng lại một chút.
Ngay sau đó chú trợn tròn mắt.
"Ai?! Kẻ nào tung tin đồn nhảm như thế! Làm sao chú có thể thầm yêu mẹ cháu được, chú đối với chị ấy chỉ có lòng biết ơn thôi. Dù sao năm đó lúc chú khó khăn nhất, chính mẹ cháu đã giúp đỡ chú, nếu không đã chẳng có chú của ngày hôm nay."
Chử Hoài Án kể.
Năm đó khi chú sắp c.h.ế.t đói, mẹ tôi đã giúp chú.
Đưa chú về nhà.
Nuôi nấng bên cạnh.
Thế nên chú phải báo đáp mẹ tôi.
Vì vậy sau khi bố mẹ tôi qua đời, chú đã mang tôi theo bên cạnh.
Không để tôi phải đến nhà những người họ hàng kia.