Về sau không hiểu sao, nuôi mãi nuôi mãi rồi tình cảm lại biến chất.
Chú nhìn thấy tôi liền nảy sinh ham muốn.
Đặc biệt là sau khi tôi trưởng thành.
Chú phát hiện ra bản thân càng ngày càng không khống chế nổi mình nữa.
Phát hiện này khiến Chử Hoài Án rất coi thường bản thân, chú thấy mình có lỗi với bố mẹ tôi, vì thế đã chọn cách chặt đứt mọi khả năng ngay từ gốc rễ.
Chú bắt bản thân phải tránh xa tôi, không gần gũi tôi.
Lạnh nhạt với tôi, để khiến bản thân mình c.h.ế.t tâm.
Chú cũng từng nghĩ đến việc để tôi đi yêu đương.
Nhưng khi thực sự thấy bên cạnh tôi có người khác.
Chú lại không cam lòng.
Không cam tâm người đứng bên cạnh tôi sau này không phải là chú.
Cứ như vậy mà giằng xé.
Cuối cùng chú vẫn gạt bỏ đạo đức trong lòng.
Chủ động tiến về phía tôi.
"Chú ngốc quá, thật ra cháu cũng đã thích chú từ lâu rồi."
"Phải, chú ngốc quá, làm Tiểu Thanh của chú phải chịu bao nhiêu uất ức."
Chử Hoài Án hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
"Nới lỏng ra chút đi, chú hơi khó thở rồi."
Chử Hoài Án khẽ lắc cổ, chiếc chuông trên vòng cổ phát ra tiếng kêu leng keng.
Khiến người ta không tự chủ được mà nhớ lại khung cảnh cuồng nhiệt hỗn loạn vừa rồi.
"Đáng đời cho chú chịu khổ một chút."
Nhưng tôi vẫn mủi lòng giúp chú nới lỏng chiếc vòng cổ ra.
Giây tiếp theo lại bị chú đè xuống giường.
Lúc này tôi mới nhớ ra câu nói chưa hết của Bùi Trình Niên lúc đó.
Đáng lẽ phải là:
"Cậu vẫn còn tơ tưởng đến đứa nhỏ nhà mình đấy à."
"Đồ chó hư."
"Ừm, chú chính là như vậy đấy."
END.