Lời giải thích ngày càng nhỏ dần.
Dù sao thì một lời nói dối vụng về như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Nhưng Chử Hoài Án dường như thực sự tin rồi.
Chú hơi nới lỏng cổ chân tôi ra.
Đầu ngón tay lướt qua vết hằn đỏ.
Lần nữa cất lời, giọng nói đã trở lại vẻ bình thường như mọi ngày.
"Tiểu Thanh ngoan, cháu còn nhỏ, chuyện yêu đương không cần vội vàng, vả lại cho dù có muốn yêu đương cũng phải yêu người bình thường. Kiểu tình yêu biến thái, không bình thường này không hợp với cháu đâu, hiểu chưa?"
Tôi vội vàng gật đầu.
Thừa dịp chú buông lỏng cổ chân ra, tôi lập tức rụt chân lại.
Xoay người định chạy về phòng.
Vừa chạy được hai bước.
"Tiểu Thanh, đi dép vào."
"... Vâng."
Quay lại xỏ đôi dép lê, tôi không dám dừng lại một bước nào, vội vã chạy thẳng về phòng mình.
Tối nay chắc Chử Hoài Án cũng có chút say rồi.
Nếu không thì vào lúc tỉnh táo, chú căn bản sẽ không nói với tôi nhiều lời như vậy.
Cũng sẽ không nói chuyện dịu dàng với tôi như thế.
Càng không trở nên dịu dàng chu đáo như trước kia.
Tôi tựa lưng vào cánh cửa, không nhịn được mà thở dài.
Quả nhiên đều là ảo giác của tôi đúng không?
Chú ấy căn bản không thể nào thích tôi, cũng không thể thực sự muốn ở bên cạnh tôi.
Tôi bất lực lắc đầu, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Giây tiếp theo, những dòng bình luận trong suốt lại hiện ra trước mắt tôi.
【Công cũng tiêu chuẩn kép quá đi, rõ ràng thích muốn c.h.ế.t mà còn giả bộ không thích.】
【Tình yêu không bình thường? Tôi thấy trong đầu lão đang nghĩ toàn là mấy thứ tình yêu không bình thường này thì có.】
【Hahahaha, khuyên Thụ bảo đừng yêu kiểu biến thái, thực tế bản thân lão đã sớm chuẩn bị sẵn không ít vòng cổ trong phòng rồi, chỉ chờ để làm puppy cho Thụ bảo thôi kìa.】