Lại là những lời khiến người ta rất dễ hiểu lầm thế này.
Lần này tôi mới không tin nữa đâu.
Chính vì trước đó nghe lời họ mà tôi mới to gan đi tìm Chử Hoài Án nói mấy lời đó.
Nếu là bình thường, làm sao tôi có thể nói ra những lời xấu hổ đến vậy.
Tuy nhiên.
Cũng không thể đổ lỗi cho mấy thứ kỳ quặc này được.
Dù sao thì chỉ có những người trong lòng có quỷ, mới vì lời nói của người khác mà d.a.o động.
Đúng vậy.
Tôi thích Chử Hoài Án.
Thích người mà trong mắt người khác chính là trưởng bối của tôi.
Thực tế thì.
Chúng tôi không hề có quan hệ huyết thống.
Cũng không chung một hộ khẩu.
Chử Hoài Án là người em trai kết nghĩa mà mẹ tôi nhận.
Chú ấy kém mẹ tôi mười tuổi, lớn hơn tôi mười bốn tuổi.
Chú ấy được mẹ tôi nuôi nấng trưởng thành, tình cảm giữa hai người rất tốt.
Cũng có người nói rằng.
Chử Hoài Án thầm yêu mẹ tôi.
Nhưng mẹ tôi chỉ coi chú là em trai.
Vì vậy chú không hề tỏ tình, chỉ lặng lẽ dùng thân phận em trai để thủ hộ bên cạnh mẹ tôi.
Sau khi tôi ra đời, chú cũng chăm sóc tôi rất chu đáo.
Về sau bố mẹ tôi gặp tai nạn qua đời, chú đã nhận nuôi tôi.
Chú mang tôi theo bên cạnh, nuôi nấng tôi.
Hồi đầu, Chử Hoài Án cũng chưa giàu có như bây giờ.
Chú lăn lộn theo những kẻ trong giới hắc đạo, lúc nào cũng mang theo một thân đầy vết thương về nhà.
Thỉnh thoảng tôi bị những vết thương trên người chú dọa khóc, chú lại phải dỗ dành tôi.
Sau này chú dứt khoát xử lý sạch sẽ vết thương ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Về sau nữa, Chử Hoài Án tự mình lên làm đại ca.
Chú cũng dần tránh xa những chuyện không sạch sẽ đó.
Bây giờ chú đã là tổng giám đốc của một tập đoàn niêm yết rồi.
Đã không còn là người cần phải lên sàn đấu boxing ngầm đánh đ.ấ.m để nuôi sống tôi như trước nữa.
Nhưng... quan hệ giữa chúng tôi, lại ngày càng xa cách.
Những lời mà trước đây tôi không tin, thông qua những hành động của chú, tôi cũng dần dần tin theo.