Ở nhà Hoắc Minh Thâm đến tháng thứ ba.
Sự nghiệp của tôi gặp cú sốc, tôi đang chuẩn bị đi du lịch nước ngoài. Cùng lúc đó, dư luận trên mạng bùng nổ.
Cái cậu idol bên cạnh Trần Cẩn Văn đã tung ra những ảnh chụp màn hình tin nhắn mập mờ, thậm chí là quan hệ của hắn với rất nhiều nghệ sĩ nam nữ khác trong thời gian yêu đương.
Tôi tận mắt nhìn hắn từng bước xây lầu cao, rồi lại tận mắt chứng kiến hắn sụp đổ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Nhất thời, trên mạng tràn lan những lời tố cáo hắn tính tình tệ bạc, coi thường fan, đối xử khắt khe với nhân viên cấp dưới. Tôi còn tìm thấy bài đăng của cậu trợ lý Tiểu Trương trong số đó.
Tôi thoáng ngẩn ngơ. Chẳng lẽ bản chất hắn vốn là người như vậy? Có lẽ không phải, ít nhất là hắn của ngày xưa, trong từng việc nhỏ nhặt nhất đều rất dịu dàng lịch thiệp. Giải thích duy nhất là thời gian trôi qua, con người sẽ không bao giờ đứng yên một chỗ. Tôi bỗng nhiên thấy thanh thản, hoàn toàn buông bỏ được những ký ức về quãng thời gian xanh mướt đó.
Tôi ra ngoài làm hộ chiếu, quay về nhà Hoắc Minh Thâm thì gặp Trần Cẩn Văn đang ngồi bệt ở hành lang.
Hắn say lướt khướt, bám lấy ống quần tôi khóc lóc xin lỗi. Nói đến cuối cùng, hắn quỳ xuống khóc lóc cầu xin: "Bạch ca, anh đừng bỏ em, không có anh, buổi tối em mất ngủ, chẳng còn ai hâm sữa cho em nữa..."
"Ở đâu ra con hồ ly thối tha này thế?"
Cánh cửa mở toang từ bên trong, Hoắc Minh Thâm mặt hằm hầm kéo tôi vào lòng: "Vợ ơi, sữa của em chẳng phải chỉ để mình anh uống thôi sao?"
Lời lẽ gì thô thiển thế này! Tôi vội bịt miệng Hoắc Minh Thâm lại: "Cậu ta đang nói đến sữa bò! Sữa bò!"
Chẳng ai thèm quan tâm đến Trần Cẩn Văn đang khóc lóc thảm thiết ở cửa. Hoắc Minh Thâm bị tôi đẩy vào nhà, có chút ấm ức: "Anh sợ hắn hiểu lầm đến thế cơ à?"
"Tôi không sợ hắn hiểu lầm, tôi còn phải cảm ơn em đã đóng kịch cùng tôi."
"Chẳng phải đóng kịch đâu."
Tôi vào phòng ngủ thu dọn hành lý, Hoắc Minh Thâm đi theo vào.
Điện thoại rung lên, là chủ nhiệm gọi đến. Thông báo sinh viên kia đã tìm được và lên tiếng đính chính rồi. Không liên lạc được là do mẹ em ấy bệnh nặng không cứu chữa được nên phải về quê lo tang sự, em ấy còn dặn tôi đừng lo lắng, đã có người tài trợ cho em ấy rồi.
Tôi tiếp tục xin nghỉ phép năm, rồi cúp điện thoại. "Là em tài trợ cho sinh viên đó à?"
Hoắc Minh Thâm giọng rụt rè: "Anh giận à?"
"Không, chỉ muốn nói cảm ơn thôi." Chuyện này nếu không có cậu ấy giúp đỡ thì không biết bao giờ tôi mới được trả lại trong sạch.
Người đi làm nổi cơn tam bành, yêu cầu đơn vị phải bù lại hết những ngày phép năm suốt mấy năm qua cho tôi.
Hoắc Minh Thâm ngồi trên thảm phòng ngủ, ngước đầu nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt rất đắc ý: "Thật sự không giận chứ?"
"Vậy em có thể hôn anh không?"