Sống chung với người bạn cùng phòng là ngôi sao hàng đầu suốt bảy năm

Chương 21

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Trẻ con khi hỏi như vậy, thường là đã phạm lỗi rồi.

Một nụ hôn mang đầy tính xâm lược rơi xuống khóe môi, gò má tôi.

Cậu ấy chưa có kinh nghiệm nên rất vụng về. Rõ ràng người chủ động bắt chuyện là cậu ấy, nhưng cứ hôn một cái là cơ thể cậu ấy lại run lên một cái.

Rất thuần khiết mà cũng rất gợi cảm. Tôi khẽ đẩy ra, đôi mắt cậu ấy tràn đầy sự thất vọng và buồn bã. Hoắc Minh Thâm giống như một chú chó Golden lớn mà tôi nhặt được ngoài đường mang về nhà, cứ quẩn quanh thể hiện mình chỉ để tôi nhìn thêm một cái.

Tình cảm giữa tôi và Trần Cẩn Văn không tốt không phải lỗi tại tôi.

Tôi có công việc để tự nuôi sống mình, có lòng tin để sống tốt, và có dũng khí để vứt bỏ những thứ không tốt đẹp. Dù tình cảm có thất bại vạn lần, tôi vẫn tin vào tình yêu.

Hoắc Minh Thâm thấy tôi không nói gì, dứt khoát cầm lấy vali của tôi rồi ngồi lọt thỏm vào trong: "Hay là anh mang em đi cùng đi, em không muốn bị anh bỏ rơi đâu."

"Hồi trước em còn nhỏ, em nói gì anh cũng không tin."

"Bố mẹ em bảo rồi, phải trưởng thành chín chắn mới gánh vác được trách nhiệm yêu một người."

Mắt Hoắc Minh Thâm rưng rưng, giọng chân thành: "Thế mà em không chỉ bỏ lỡ anh mấy năm trời, còn để anh phải chịu tổn thương."

Tôi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Hoắc Minh Thâm: "Đó không phải lỗi của em." Đã lựa chọn thì phải gánh chịu kết quả, tôi chịu đựng được và cũng buông bỏ được.

Tôi khẽ đưa tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cậu ấy: "Đừng khóc, tôi đưa em đi cùng."

Hoắc Minh Thâm sững sờ hồi lâu không nói nên lời, phản ứng lại được liền kéo tôi ôm chặt vào lòng: "Cái gì? Anh đồng ý làm vợ em rồi hả?"

...

Đúng là trước sau vẫn cứ hay được đằng chân lân đằng đầu.

"Vợ ơi, anh thơm quá."

"Vợ ơi, tối nay em ngủ cùng anh được không?"

"Em muốn hôn anh, muốn ôm anh nữa..."

Hơi hối hận vì đã cho cậu ấy cơ hội. Nhưng Hoắc Minh Thâm đã cắn câu thì chắc cả đời này cũng không chịu buông ra đâu.

"Vợ ơi, hay là mình ra nước ngoài tiện thể đăng ký kết hôn luôn đi?"

"Về rồi lại lên chùa trả lễ, năm nào em cũng đi cầu nguyện được cưới anh về nhà, thực hiện được rồi chắc chắn phải cảm ơn thần tiên, hay là em dát vàng cho tượng thần trong chùa nhé?"

"Vợ ơi, về còn phải đi gặp bố mẹ em nữa, họ muốn gặp anh lâu lắm rồi..."

Tôi cúi xuống cắn nhẹ vào môi Hoắc Minh Thâm, khẽ l.i.ế.m láp: "Em nói nhiều quá đấy."

Cậu ấy bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, đâu còn tâm trí mà mơ tưởng tương lai nữa, chỉ biết vâng dạ: "Ưm, ngọt quá, vợ ơi, giờ em im miệng ngay đây."

Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng Hoắc Minh Thâm đã bước vào cuộc đời tôi, và sẽ còn đồng hành cùng tôi thật lâu, thật dài. Nghĩ đến việc cậu ấy bám người như vậy, tôi cũng thấy hơi đau đầu. Nhưng lại cảm thấy ngọt ngào như mật.

Tình cảm vốn dĩ là như vậy, chỉ cần bạn mãi mãi giữ hy vọng vào tình yêu, mãi mãi có dũng khí cầm lên và buông xuống, thì bạn sẽ mãi mãi có quyền được yêu. Và cũng sẽ gặp được người xứng đáng để yêu.

Hạnh phúc chỉ trong gang tấc.

END.

back top