Nửa giờ sau, tôi mới gượng dậy nổi. Tôi chống tay vào sofa từ từ đứng lên, mặc lại quần áo. Những mảnh thủy tinh vẫn găm sâu vào đầu gối, m.á.u đã khô lại thành vảy.
Tôi lấy điện thoại liên lạc với Tiểu Trương, được biết Trần Cẩn Văn sau khi uống thuốc đã vào phòng thu, cơn giận cũng đã tiêu tan quá nửa.
"Bạch ca, vất vả cho anh quá." Tiểu Trương nói năng hơi lắp bắp: "Văn ca bên này không thể thiếu người, vết thương của anh... hay là đi bệnh viện một chuyến đi, đừng để nhiễm trùng."
Tôi cúp điện thoại, cảm thấy mặt mình đau rát. Không chỉ vì vết xước, mà còn vì sự nhục nhã khi bị người khác nghe thấy toàn bộ chuyện riêng tư kín đáo nhất. Tôi mặc áo khoác, quấn khăn len che kín nửa khuôn mặt rồi mới bước ra khỏi công ty của Trần Cẩn Văn.
Lúc đến là buổi chiều, giờ đã quá mười giờ đêm. Tôi bắt xe đến khoa cấp cứu của bệnh viện gần nhà.
"Phiền bác sĩ xử lý đơn giản vết thương giúp tôi, vâng, vô ý làm vỡ thủy tinh nên bị xước thôi... không, không cần truyền dịch đâu ạ." Tôi còn phải về vẽ nốt bản thảo, không có thời gian trì hoãn.
"Thanh niên các cậu thật là, chẳng biết quý trọng thân thể gì cả. Bị thương mà đến cả uốn ván cũng không tiêm, không truyền dịch sau này nhiễm trùng thì tính sao?"
Tôi hơi ngượng ngùng: "Tôi còn công việc."
"Công việc quan trọng đến mấy cũng không bằng sức khỏe. Vết thương trên mặt phải xử lý ngay, nếu không sẽ để lại sẹo đấy."
"Nói gì thì nói, con trai mà đẹp trai thế này thì phải chú ý cái mặt chứ." Cô y tá tiến lại gần, sát trùng đầu gối cho tôi.
"Không sao ạ." Có để lại sẹo cũng chẳng quan trọng.
"Có sao đấy." Ở khu truyền dịch, một chàng trai đứng dậy bước tới, đặt tay lên vai tôi: "Làm phiền y tá xử lý vết thương trên mặt anh ấy, dùng loại kem trị sẹo tốt nhất giúp tôi."
Chàng trai mặc áo len cổ cao màu đen ôm sát tiến lại gần, quơ quơ bàn tay trước mắt tôi: "Phương lão sư, anh không nhớ em à?"