Sống chung với người bạn cùng phòng là ngôi sao hàng đầu suốt bảy năm

Chương 5

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Hoắc Minh Thâm?"

Đôi mắt cậu ấy lập tức tràn ngập ý cười: "Là em đây, Phương lão sư, đã lâu không gặp."

Khoảng ba năm không gặp, Hoắc Minh Thâm cao lên không ít. Cậu bé ngày xưa chỉ cao đến vai tôi, giờ đã cao hơn tôi cả cái đầu, cách ăn mặc cũng toát lên vẻ trưởng thành.

"Phương lão sư, sao anh lại bị thương thế này?" Ánh mắt Hoắc Minh Thâm quét qua người tôi, chân mày nhíu chặt: "Toàn thân đều là vết thương, vỡ gương sao?"

"Ừm." Tôi ậm ừ đáp đại cho xong: "Sao em lại ở bệnh viện?"

"Em hơi cảm nhẹ, đến truyền dịch."

Cậu ấy ngước lên, nhưng tôi lại thấy trong mắt cậu là một nỗi u tối và lạnh lẽo không tan, thậm chí còn thoáng chút đau lòng: "Phương lão sư, anh có cần em báo cảnh sát không?"

Tôi giật nảy mình trước đề nghị đó, vội xua tay từ chối: "Không cần báo cảnh sát đâu, tôi không sao."

"Thế nào mới gọi là có sao?" Hoắc Minh Thâm nói xong, cúi đầu vài giây rồi thu lại toàn bộ lệ khí, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn: "Không báo cảnh sát, vậy lão sư hãy ngoan ngoãn tiếp nhận trị liệu được không?"

"Được."

Nhìn thần sắc của Hoắc Minh Thâm, dường như nếu tôi nói không trị liệu, cậu ấy sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. Chuyện này không thể làm lớn được, tóm lại cậu ấy cũng vì lo cho tôi, cùng lắm thì đêm nay tôi thức trắng để vẽ bù.

Nhân viên y tế xử lý xong vết thương, bôi thuốc lên má tôi. Sau khi làm sạch và bôi thuốc ở đầu gối và cổ chân, họ dùng băng gạc quấn lại. "Về nhà nhớ thay thuốc mỗi ngày, cố gắng đừng chạm nước."

Băng bó xong tôi đi lại rất khó khăn, Hoắc Minh Thâm dứt khoát ngồi xổm trước mặt tôi: "Phương lão sư, để em cõng anh."

Tôi lùi lại từ chối, cậu ấy bèn kéo tay tôi đặt lên vai mình, dìu tôi đi. Xe của Hoắc Minh Thâm đỗ ngay cổng bệnh viện. Để một người đang ốm phải đưa về, tôi cảm thấy hơi áy náy: "Đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm phía trước là được rồi."

Hoắc Minh Thâm lái xe được vài phút thì chậm rãi tấp vào lề đường.

"Phương lão sư, anh sống không tốt, đúng không?" Cậu ấy đưa cho tôi một chai nước: "Gương vỡ thì thủy tinh không thể găm sâu vào đầu gối như thế được. Đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt cậu ấy dừng lại nơi cổ tôi. Nhớ đến dấu vết cắn xé mà Trần Cẩn Văn để lại, tôi kéo khăn quàng cổ lên cao hơn một chút.

"Phương lão sư, anh đang phải chịu đựng bạo lực t.ì.n.h d.ụ.c sao?"

 

back top