Tôi bàng hoàng cúi đầu. Một tiếng nổ vang trong đầu, trời đất như đảo lộn, mọi lời nói của Trần Cẩn Văn cứ lặp đi lặp lại bên tai tôi.
"Tôi hơi khó chịu, muốn ra ngoài hít thở một chút."
Hoắc Minh Thâm đỡ lấy cánh tay tôi, đưa tôi ra xe của cậu ấy ngồi. Gió lạnh ngoài trời thổi qua, mọi suy nghĩ của tôi dần quay trở lại.
"Có t.h.u.ố.c lá không?" Tôi khản giọng hỏi.
Hoắc Minh Thâm lập tức mở cửa xuống xe: "Em đi mua ngay đây."
Trong ánh đèn neon rực rỡ, tôi nhìn theo bóng dáng Hoắc Minh Thâm chạy xa dần, hình ảnh cậu ấy dần chồng lấp với chàng thiếu niên xanh mướt trong ký ức của tôi.
"Bạch ca, em chọn tất cả các môn tự chọn của anh rồi, sau này chúng ta có thể đi học cùng nhau."
"Anh nhìn cái áo khoác này của em xem, quen không? Trông có vẻ giống đồ đôi chưa kìa, chúng mình hợp nhau quá đi mất."
"Bạch ca, đóa hồng trắng này tặng anh, em đi ngang qua thấy nó là nhớ đến anh ngay, da anh trắng, đẹp y như đóa hoa này vậy."
"Em mới viết một bài hát, anh nghe thử đi, lời bài hát này kẹt mất nửa tháng, cuối cùng đêm sau khi mơ thấy anh em mới viết ra được đấy, tên là 'Vĩnh Cửu', em muốn được bên anh thật lâu thật dài."
"Bất chấp người ngoài nói ra nói vào thế nào, bất chấp họ không hiểu, em vẫn cứ thích anh, yêu anh."
"Chúng ta hãy dũng cảm một chút, yêu nhau cả đời đâu có khó, đúng không anh?"
"Đây là bùa bình an em leo lên chùa Thanh Sơn cầu cho anh đấy, để đáp lại lá bùa sự nghiệp anh cho em, chúng ta đều sẽ được như ý nguyện."
"Em sẽ chăm chỉ hát ca viết nhạc, có tiền rồi sẽ đưa anh đi chu du thế giới, chúng mình ra nước ngoài kết hôn, còn đi hưởng tuần trăng mật nữa, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc đến phát điên rồi."
"Bạch ca, hu hu em hận mình không có năng lực chống lại công ty, em chẳng muốn cái hình tượng độc thân này tí nào, em chỉ muốn nói cho cả thế giới biết em chỉ thích mình anh thôi."
"Dạo này em bận lắm, không có nhiều thời gian về nhà đâu."
"Để sau đi, giờ đừng làm phiền em được không?"
"Kết hôn á, chơi bời thôi, ai chẳng thích người trẻ, anh ta quá cổ hủ quá nhạt nhẽo, sớm đã chán ngấy rồi..."
Những vết thương không được đoái hoài, những lời mỉa mai khinh rẻ bất cứ lúc nào, những lời hứa mãi mãi không thực hiện được. Hóa ra tình cảm của chúng tôi đã sớm thối rữa như đóa hồng trắng kia rồi.
"Phương lão sư, t.h.u.ố.c lá đây."
Hoắc Minh Thâm đưa cho tôi một hộp t.h.u.ố.c lá điếu nhỏ dành cho nữ, cậu ấy gãi đầu: "Nhân viên tiệm nói loại này ít hại thân hơn."
"Có bật lửa không?"
"Em quên mua rồi, Phương lão sư, em đi chuyến nữa."
Tôi cản cậu ấy lại: "Thôi bỏ đi, vào trong thôi."
"Phương lão sư, anh còn muốn tham gia tụ tập không? Hay là về nghỉ ngơi nhé?"
Tôi không thích thất hứa. Một lần nữa đi ngang qua căn phòng bao đó, tôi không thèm liếc nhìn lấy một cái. Suốt mấy năm qua, lòng tôi chưa bao giờ bình thản đến thế.
"Trốn tránh đủ lâu rồi, chuyện gì đến cũng phải đối mặt để có một kết cục thôi."