Sống chung với người bạn cùng phòng là ngôi sao hàng đầu suốt bảy năm

Chương 8

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Dạ dày Trần Cẩn Văn không tốt, không được ăn cay nóng kích thích.

Quanh năm tôi nấu ăn đều thiên về vị thanh đạm.

Tôi mở điện thoại đăng ký một lớp học nấu ăn gần nhất, định nghiên cứu xem có cách nào nấu vừa tốt cho sức khỏe mà hương vị vẫn phong phú không.

Thời gian học được xếp sau đợt hoạt động của viện nghiên cứu.

Sau hôm đó, Trần Cẩn Văn đi biền biệt hai tuần không về nhà. Trước đây cũng có những đợt sáng tác hoặc đi diễn nước ngoài một hai tháng không về, nhưng chưa bao giờ như lần này, một lời chào cũng không có.

Tôi lật lại lịch sử trò chuyện, tin nhắn của hắn đã từ hai tháng trước.

Tháng này Trần Cẩn Văn đang trong kỳ nghỉ sau khi thu âm xong album. Nhớ lại lúc mới ra mắt, vì làm việc cường độ cao mà hắn bị xuất huyết dạ dày phải nằm viện, sợ tôi biết nên đã tìm cớ không về nhà hơn một tuần, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng.

Tôi gọi cho Tiểu Trương mấy lần đều báo bận. Hắn là người của công chúng, lại đang mang hình tượng độc thân, tôi cũng không tiện đường đột đến công ty tìm.

Ngược lại, Hoắc Minh Thâm có gửi tin nhắn, nói ba ngày sau là buổi tụ tập của tầng ký túc xá nam chúng tôi năm xưa. Không chịu nổi sự mời mọc nhiệt tình của Hoắc Minh Thâm, tôi đồng ý tham gia.

Hôm đó, tôi mặc một bộ áo khoác dạ màu lạc đà, bên trong là áo len trắng sữa, còn quấn thêm một chiếc khăn len cashmere đan tay thô sơ.

Chín giờ tối hẹn tại phòng bao của một câu lạc bộ lớn nhất thành phố.

Vừa xuống xe, Hoắc Minh Thâm đã đứng đợi tôi ở cửa. Cậu ấy mặc bộ đồ cùng tông màu với tôi, bên trong là áo len đen, phong cách khá tương đồng.

"Phương lão sư, hôm nay anh đẹp lắm."

Đã bao nhiêu năm rồi tôi không được nghe lời khen ngợi như vậy, chỉ biết vụng về đáp lại: "Em cũng rất ổn."

Cậu ấy lúng túng gãi đầu: "Hì hì, em chuẩn bị kỹ lắm đấy."

Hoắc Minh Thâm khá coi trọng buổi tụ tập này. Cậu ấy đi trước dẫn đường, dọc hành lang có người chen chúc ngó nghiêng vào các phòng bao: "Nghe nói Trần Cẩn Văn ở phòng 309 đấy, cái ca sĩ nổi tiếng ấy."

"Đẹp trai không, đẹp trai không?"

"Tôi cũng muốn xem, cho tôi xem với."

Nhân viên phục vụ bước ra từ phòng bao để giải tán đám đông, cửa phòng bao mở ra một phần ba, bên trong ánh sáng lờ mờ.

Hoắc Minh Thâm dẫn tôi đi thẳng vào hành lang. Ngang qua phòng 309, giọng nói quen thuộc của Trần Cẩn Văn vang lên.

"Kết hôn á? Cậu đùa gì thế, chơi bời chút thôi, ai mà chẳng thích người trẻ?"

Bước chân tôi khựng lại. Trong phòng bao có kẻ cười xấu xa khuyên nhủ: "Dù sao thì gã học thức cao ở viện nghiên cứu kia cũng theo cậu bảy năm rồi, cậu không sợ anh ta đeo bám à?"

Chỉ một khe cửa nhỏ hẹp, tôi lại tình cờ chạm mắt với cậu idol trẻ tóc vàng đang tựa vào lòng Trần Cẩn Văn.

Cậu trai kia thu hồi ánh mắt, nũng nịu hôn lên khóe môi Trần Cẩn Văn: "Văn ca, tối nay lại ngủ nhà em nhé, cái người ở nhà anh có biết làm như em không?"

"Anh ta ở trên giường nhạt nhẽo c.h.ế.t đi được, sao mà kích thích bằng mấy đứa trẻ như bọn em."

"Với lại, học thức cao cái nỗi gì, chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh sao."

 

back top