Ta cải trang để lẻn ra khỏi phủ, nào ngờ lại bị bắt đi sung quân.

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Trên đường về quân doanh, Cố Lâm như sực tỉnh, buông tay ta ra. Đầu ngón tay vẫn còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, khiến ta bao trùm trong một nỗi hụt hẫng vô hình.

"Ta mệt quá, A Lâm, ngươi cõng ta đi."

Cố Lâm hơi ngạc nhiên nhìn ta, không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống trước mặt. Tấm lưng hắn rất rộng, dù qua lớp y phục vẫn có thể cảm nhận được những thớ cơ săn chắc.

"Ta cứ ngỡ ngươi sẽ không cần ta nữa," ta thì thầm bên tai hắn, "như cái cách ta đã bỏ rơi ngươi năm đó."

Cố Lâm xốc đôi chân ta lên, đẩy ta cao thêm một chút: "Ai mà giống cái đồ nhỏ nhen không lương tâm như ngươi chứ."

"Thực ra năm đó ta đuổi ngươi đi là có nguyên nhân," ta không nhịn được, quyết định nói ra sự thật.

Khi mối quan hệ của chúng ta tốt lên, ta ngày càng ỷ lại vào hắn. Ban đầu hắn chỉ là một tiểu tư nhị đẳng, làm việc vặt trong phòng, nhưng sau đó ta một bước cũng không rời hắn, nửa canh giờ không thấy mặt là lại "A Lâm, A Lâm" gọi mãi không thôi.

Triệu Hành tới tìm ta chơi, còn hỏi A Lâm là ai. Ta nói đó là người bạn tốt nhất của ta. "Hạ nhân sao có thể làm bạn?" Triệu Hành không hiểu.

"Ngươi không biết đâu, A Lâm không giống những người khác." Ta đã thiên chân nghĩ như vậy, cho đến khi lần đầu tiên trong đời ta mơ thấy "xuân mộng".

Trong mơ, ta bị Cố Lâm ép vào góc tường mà hôn, nụ hôn của hắn khiến ta toàn thân nhũn ra. Ta sợ đến mức ngoan ngoãn mất mấy ngày. Ta biết nam nhân với nam nhân cũng có chuyện đó, ở tửu lầu thường nghe kể về những kẻ được gọi là "thỏ nhi gia".

"Thật ghê tởm!" Ta nhớ có kẻ ở bàn bên cạnh đã mắng như vậy.

Ta không phải là thỏ nhi gia. Thái độ của ta đối với Cố Lâm bắt đầu trở nên vặn vẹo.

 

back top