Cố Lâm vốn ít lời, ta tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của hắn, rồi khi hắn tới gần, ta lại dùng thái độ ác liệt đuổi hắn đi.
Cơn cáu kỉnh này rốt cuộc bùng phát khi nghe mấy lời tào lao của đám thị nữ: "Thấy không, Cố Lâm lại đi tặng đồ cho Thúy Hoa nhà bên cạnh kìa."
"Chứ sao nữa, ta thấy hai đứa đó gian díu với nhau lâu rồi."
Nghe thấy tiếng thì thầm dưới hành lang, cơn giận của ta lập tức bùng nổ. "Cố Lâm! Tướng phủ nuôi ngươi không phải để ngươi lấy đồ đi lấy lòng nhân tình của ngươi!"
Cố Lâm cúi đầu không nói gì, trong mắt ta đó chính là mặc nhận. "Ngươi cút cho ta!" Ta run rẩy chỉ tay vào mặt hắn, "Đi rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa!"
Cố Lâm nhìn sâu vào mắt ta một lượt, bước chân rời phủ không hề dừng lại dù chỉ một nhịp, để mặc ta ngồi trong phòng khóc rống lên.
"Thực ra ta không ghét ngươi." Cho đến khi ta kể xong trên lưng hắn, Cố Lâm vẫn im lặng. Không thấy được biểu cảm của hắn, ta có chút hoảng loạn.
Trở về trong trướng, Cố Lâm đặt ta xuống giường. Ta ngồi bên mép giường, Cố Lâm đột nhiên cúi người, hai tay chống ở hai bên sườn ta.
"Không ghét ta? Diệp Cảnh An, vậy là ngươi thích ta sao."
Trong khoảnh khắc, tim ta đập liên hồi như trống trận. Ta thích Cố Lâm sao? Suốt bao nhiêu năm qua, ta đã coi chuyện năm xưa là sự bồng bột của tuổi trẻ.
Nhưng A nương từng nói, thích một người là sẽ không tự chủ được mà nhìn hắn, muốn được ở bên hắn mọi lúc mọi nơi. Ta lấy hết can đảm, khẽ ngước mắt, chỉ dám nhìn vào cái cằm góc cạnh của hắn.
"Nếu ta nói rồi, ngươi có ghét ta không?"
Cố Lâm cười thấp một tiếng, yết hầu khẽ chuyển động: "Đúng rồi, ta và Thúy Hoa chẳng có quan hệ gì hết."
"Ta biết rồi." Những nghi ngờ ấu trĩ năm xưa sớm đã tự vỡ tan theo thời gian.
Giây kế tiếp, trên khóe môi ta phủ lên một thứ ấm áp, mềm mại.