"Ưm... đợi đã..." Ta trợn tròn mắt, trước mặt là đôi mắt cười cong cong của Cố Lâm.
Từng chút một, giấc mơ của hai năm trước đã trở thành hiện thực. Như trách ta không chuyên tâm, đầu lưỡi ta bị Cố Lâm nhẹ nhàng cắn một cái như trừng phạt.
Đợi hắn buông ta ra, ta như người c.h.ế.t đuối vừa ngoi lên mặt nước, ôm lấy vai hắn mà thở dốc, mặt mày đỏ bừng vì nóng.
"Yếu quá." Cố Lâm ghét bỏ nói một câu rồi đứng dậy rót nước cho ta. Nhưng lúc hắn quay đi, ta nhận ra vành tai hắn chẳng biết từ lúc nào cũng đã nhuộm một tầng đỏ thắm.
Cậy vào quan hệ với Cố Lâm, kể từ khi gia đình xảy ra chuyện, ta không còn đi luyện tập nữa.
Thêm vào đó, gần đây ta thường lén lút ra ngoài bàn bạc với Triệu Hành, không tránh khỏi bị người ta nhìn thấy.
Những lời đồn thổi về ta và Cố Lâm dần lan khắp quân doanh. Cố Lâm thấy ta không vui vì chuyện này, bèn sáp lại hôn lên trán ta một cái: "Đừng sợ, ta sẽ khiến bọn chúng không dám khua môi múa mép nữa."
Dạo này quan hệ giữa ta và hắn chính là như vậy.
Cố Lâm hàng ngày chỉ huy luyện quân, còn ta thì ngủ thẳng một giấc cho tới khi hắn bãi quân trở về.
Lúc đó hắn sẽ sáp lại hôn cho tới khi ta tỉnh thì thôi. Có đôi khi hôn nhau trên giường, phản ứng của cơ thể không thể che giấu được, Cố Lâm dùng tay giúp ta, khiến ta thất thần nằm trong lòng hắn mà thở dốc.
Còn bản thân hắn thì chẳng làm gì cả, chỉ nằm bên cạnh từ từ bình ổn lại. Về chuyện này ta còn từng ám chỉ với hắn, nhưng hắn chỉ dùng một tay che mắt ta lại.
"Có phải ngươi không thích ta không?" Ta nghi ngờ.
"Tất nhiên là thích." Cố Lâm vùi đầu vào hõm cổ ta, hít một hơi thật sâu, "Thích ngươi nhất, nhưng ngươi còn nhỏ quá."
Ta và Triệu Hành lại hẹn gặp nhau ở tửu lầu.
"Điều tra có tiến triển rồi," hắn nói. Nghe xong lời Triệu Hành, lòng ta mãi không thể bình lặng.
"Để ta về bàn bạc với Cố Lâm đã."
Lúc chia tay, Triệu Hành đột nhiên gọi ta lại: "Ngươi và Cố Lâm, có phải như ta nghĩ không?"
Ta suy nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu. "A Hành, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta," ta cắn môi dưới, "ngươi có khinh thường ta không?"
"Tất nhiên là không," Triệu Hành cười khổ một tiếng, "ta thì có tư cách gì mà khinh thường ngươi cơ chứ."