Ta mơ màng lật người, ngay sau đó cảm thấy có vật gì đó đang thúc vào m.ô.n.g mình. Ta bừng tỉnh mở mắt, thấy một gã binh sĩ lạ mặt đang hì hục bên cạnh ta, phát ra tiếng thở dốc khó nghe.
"Ngươi đang làm cái gì đấy?" Ta gào lên, "Tiểu gia là nam nhân, ngươi mù à?"
Gã kia ban đầu có chút hoảng loạn, nhưng thấy xung quanh đều bị ta đánh thức, liền đ.â.m lao phải theo lao: "Nam nhân thì sao chứ, ta thấy ngươi trắng trẻo sạch sẽ, mặt mũi còn đẹp hơn cả nữ nhân. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cũng có thể dùng như nữ nhân vậy."
Nói đoạn, gã còn trơ trẽn cười rộ lên: "Đều là người cùng doanh, chi bằng để huynh đệ sảng khoái một phen, có được không?"
Dùng như nữ nhân? Dùng thế nào được? Xung quanh có người bị làm phiền, thiếu kiên nhẫn mắng vài câu, cũng có kẻ hùa theo: "Đại Ngưu, ngươi mau thương lượng cho xong đi."
"Đúng đấy, ngươi sướng rồi cũng phải để huynh đệ tới một cái chứ."
Ta tức đến mức toàn thân run rẩy: "Ồn ào cái gì? Đều muốn bị phạt sao?" Vệ binh tuần tra bước vào trướng, "Tất cả cút đi ngủ cho lão tử."
Xung quanh khôi phục sự yên tĩnh, nhưng ta thì chẳng tài nào ngủ được nữa.
Liên tiếp mấy ngày, quầng thâm dưới mắt ta đen kịt, bước đi lờ đờ. Cố Lâm nhìn không nổi, kéo ta vào góc khiển trách: "Mất tập trung như vậy, lại muốn bị phạt sao?"
Tâm trạng ta vốn đã không tốt, bị hắn nói vậy càng thấy ủy khuất: "Ngươi dứt khoát g.i.ế.c ta đi! Các ngươi ai cũng bắt nạt ta!"
Nghe lời này, Cố Lâm cau mày: "Ai bắt nạt ngươi?" Thấy ta cúi đầu khóc sướt mướt không đáp, hắn quát: "Nói!"
Ta ngập ngừng kể lại chuyện đêm hôm đó. Ngẩng đầu lên, sắc mặt Cố Lâm âm trầm như muốn nhỏ ra nước.
"Dẫn ta đi tìm bọn chúng."
Ta đỏ mắt đi phía trước, Cố Lâm lẳng lặng theo sau.
"Ô kìa, m.ô.n.g trắng nhỏ đã về rồi đấy à." Có kẻ từ xa đã hét lên với ta. Một đám người xung quanh cười hì hì, đó là biệt danh mới chúng đặt cho ta.
Ta đỏ bừng mặt, chưa kịp phản bác thì tiếng quát của Cố Lâm đã vang lên sau lưng: "Tất cả cút hết lại đây cho ta!"