Ta cực kỳ khó hiểu, nhưng nết ngủ của ta vốn không tốt, mà Cố Lâm lại rất khẳng định chuyện ta leo giường nửa đêm, ta đành thôi không thắc mắc nữa.
Trạng thái buổi sáng của nam nhi là không thể che giấu, nhất là khi ta và Cố Lâm chỉ mặc lớp trung y mỏng manh. Có đôi khi hắn ôm ta, ta thậm chí có thể cảm nhận được thứ nóng bỏng cứng rắn kia đang áp sát nơi đùi ta.
Ta ngượng ngùng vô cùng, nhưng trong lòng Cố Lâm lại không sao vùng ra được. Cố Lâm đối với chuyện này lại tỏ ra rất thản nhiên: "Đều là nam nhân, có gì mà ngượng."
Thi thoảng hắn còn khiêu khích dùng tay trêu chọc ta một chút, thấy ta căng thẳng đến cứng đờ người, hắn lại bật cười trầm thấp. Chẳng thể nói rằng, nỗi ngượng ngùng của mình bắt nguồn từ việc trong lòng có quỷ.
Cố Lâm thường xuyên phê chú binh thư, nét bút của hắn bình ổn mạnh mẽ, từng nét đều mang theo gân cốt.
Chẳng biết những năm đi lính hắn lấy đâu ra thời gian luyện chữ nữa. Nhìn những vết chai dày trong lòng bàn tay hắn do luyện võ mà thành, ta bỗng thấy đau lòng.
"Tòng quân chắc cực khổ lắm nhỉ." Ta biết giờ đây trong quân ta được hưởng nhiều ưu đãi là nhờ có hắn che chở, nhưng Cố Lâm chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã từ tiểu binh thăng lên Đô thống, nghĩ lại chắc hẳn đầy rẫy gian truân.
Cố Lâm nghe vậy liếc nhìn ta một cái: "Dù sao cũng tốt hơn ở tướng phủ chịu cơn thịnh nộ của ngươi."
Ta nghe mà thấy hổ thẹn, lầm bầm: "Chẳng phải tại năm đó ngươi với cái cô Thúy Hoa gì đó ngày ngày..."
"Cái gì?" Cố Lâm nghe không rõ.
"Không có gì."
Cố Lâm cau mày: "Có chuyện gì nhất định phải nói với ta."
"Được." Ta cúi đầu, lòng thấy ấm áp lạ kỳ.
Vào trại được một tháng, ta xoa xoa lớp cơ bắp mỏng manh vừa luyện được trên cánh tay, khoe khoang với Cố Lâm: "Để xem sau này cha có còn bảo ta là gối thêu hoa nữa không."
Cố Lâm không nói gì, lẳng lặng đặt cánh tay mình cạnh tay ta. Thật là một sự so sánh tàn khốc.
Lúc luyện tập buổi sáng, ta tình cờ nghe thấy hai tên binh sĩ bên cạnh đang bàn tán: "...Diệp Minh Triết... phủ Tể tướng." Ta tò mò ghé lại hỏi bọn họ: "Các ngươi đang nói gì thế?"
Một tên liếc nhìn ta: "Ngươi chưa nghe nói sao? Nhà Tể tướng bị diệt môn tịch thu tài sản rồi."
Đầu óc ta như có tiếng nổ vang trời. "Không thể nào..." Chẳng màng tới quân kỷ luật pháp, ta quay người lao thẳng về phía trướng của Cố Lâm.