Trướng của Tướng quân rộng rãi hơn nhiều so với lều trại trước kia, cũng không có tiếng ngáy hay mùi hôi khó chịu.
Vì vậy, dù có phải ngủ dưới đất, ta cũng cực kỳ thỏa mãn. Cuộn mình trong tấm thảm lông dày, ta đã có một giấc ngủ êm đềm nhất kể từ khi vào quân doanh.
Ta dần thích nghi với cuộc sống nơi đây. Tuy thực lực vẫn còn yếu kém nhưng không đến mức luyện tập nửa chừng là mệt đến không bò dậy nổi. Thậm chí, quan hệ giữa ta và Cố Lâm cũng dần dịu lại.
"Ta đi ngủ đây." Ta đứng dậy thổi tắt nến. Cố Lâm đang nằm nghiêng trên giường đọc binh pháp, nến tắt rồi cũng chẳng xem được nữa.
"Này." Hắn bực mình duỗi chân từ trên giường đá đá ta, hỏi: "Ta là đại ca hay ngươi là đại ca hả?"
Ta không thèm để ý đến hắn, khịt khịt mũi, quấn thảm chặt hơn một chút. Dạo này trời còn rét nàng Bân, sáng tối lạnh thấu xương.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta có chút ngơ ngác. Bỗng cảm thấy không đúng, sao ta lại nằm cao thế này? Bên cạnh nóng hầm hập, giống như đang tựa vào một lò lửa lớn.
Ta cúi đầu nhìn, trên người là một cánh tay vạm vỡ nằm ngang qua. Ta cả người nằm gọn trong lòng Cố Lâm, hơi thở bình ổn mang theo hơi nóng của hắn phả vào bên tai ta.
Chẳng biết vì sao, ta cảm thấy cổ họng khô khốc. Ta đột ngột đẩy mạnh Cố Lâm ra, hoảng loạn ngồi dậy.
"Đêm qua nửa đêm ngươi mò lên giường ta, lạnh như cục băng làm ta tỉnh giấc, ta còn chưa tính toán với ngươi, giờ ngươi tỉnh rồi lại đẩy ta ra." Cố Lâm nửa nhắm nửa mở mắt, trong lời nói thế mà lại mang theo vài phần ủy khuất.
Chắc chắn là vì đêm tối dưới đất quá lạnh. Ta hạ quyết tâm tuyệt đối không làm ra chuyện mất mặt này lần nữa.
Đêm đến, ta lót thêm hai lớp đệm dưới đất, quấn mình thật kỹ. Nào ngờ liên tiếp mấy ngày sau, dù trước khi ngủ nóng đến toát mồ hôi trong chăn, thì sáng hôm sau, ta nhất định sẽ tỉnh lại trên giường của Cố Lâm.