Ta là một vị sư huynh ác độc trong một cuốn tiểu thuyết song nam chủ với lớp vỏ bọc "lãng tử quay đầu tìm người thành thật nhất để kết hôn".

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, trận tỷ thí này kết thúc với phần thắng áp đảo thuộc về ta. Văn Ức và Tạ Vô Họa tranh giành vị trí thứ hai. Kết thúc với chiến thắng sít sao của Tạ Vô Họa.

Lúc nhận giải, Tạ Vô Họa nói với ta: "Sư đệ của ngươi thâm hiểm hơn ngươi."

Ta không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận. Thấy Văn Ức định "ưng ưng ưng", ta giơ tay bịt miệng hắn lại.

Văn Ức im lặng được nửa giây liền l.i.ế.m lòng bàn tay ta.

E ngại có người ngoài ở đây, ta chỉ khẽ lườm hắn. Văn Ức nghiêng đầu cười, vô tội cực kỳ.

Đợi đến khi nhận giải xong, đại hội kết thúc hoàn toàn, trở về phòng trên linh chu, Văn Ức vùi đầu vào hõm cổ ta, hít hà hơi thở trên người ta, như đang kìm nén điều gì đó, nói: "Đại sư huynh, mấy ngày trước ta mơ thấy một cơn ác mộng."

Ta hỏi: "Ác mộng gì?"

"Mơ thấy ta... trở nên không giống ta nữa." Văn Ức ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn sạch sẽ sáng ngời nhưng có thêm thứ gì đó.

Hắn nói: "Mơ thấy ta thành một kẻ đần độn ít nói, thành một người 'thành thật', mơ thấy niềm vui lớn nhất mỗi ngày của ta là bị nam nhân coi như công cụ phát tiết trên giường, mơ thấy... huynh không cần ta nữa."

Mắt chợt đỏ hoe, Văn Ức kìm nén nỗi đau đớn tột cùng, nói: "Đại sư huynh, huynh sẽ không bỏ rơi ta, đúng không?"

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, hứa hẹn: "Ừm, ta sẽ không bỏ rơi ngươi."

Văn Ức: "Vậy Đại sư huynh, ta thích huynh, huynh có thể thích ta không?"

Ta: "... Ngươi thích ta từ khi nào?"

Văn Ức nhìn vào mắt ta, từng chữ đều chân thành: "Lúc nào ta cũng thích huynh, và chỉ thích một mình huynh thôi."

Hắn bỗng nắm lấy tay ta, từng chút từng chút len qua kẽ ngón tay, mười ngón đan chặt, tự mình đề cử: "Đại sư huynh, huynh cho ta một cơ hội, có được không?"

"Ta không chỉ 'kỹ năng' tốt, còn có thể cho huynh ăn no, thậm chí huynh không cần động đậy ta cũng có thể..."

Lời chưa nói hết đã bị bịt miệng dữ dội.

Vành tai ta nóng bừng, giận dữ nói: "Câm miệng."

Tầm mắt Văn Ức rơi trên vành tai ửng hồng của ta, gật gật đầu, ngay khoảnh khắc ta buông tay ra, hắn liền ngậm lấy vành tai ta. Cảm giác tê dại và dễ chịu cùng ập tới, ta theo bản năng nhắc nhở: "Bây giờ đang ở trên linh chu."

Văn Ức giơ tay bố trí mười cái kết giới chống nhìn trộm và nghe lén.

Ta không có ý đó mà!

Ta gào thét trong lòng, đáng tiếc miệng đã bị chặn lại nhanh như chớp. Sau đó, không còn cơ hội để nói thêm lời chính kinh nào nữa.

Lúc tình nồng ý đậm, Văn Ức hôn qua môi ta, rồi thì thầm bên tai: "Đại sư huynh, thích ta, thích ta có được không?"

"Ta trao cho huynh tất cả, bất kể là tiền bạc hay tính mạng, chỉ cần huynh thích ta là được."

"Đại sư huynh, Đại sư huynh..."

Hắn không biết mệt là gì mà gọi tên ta, đến cuối cùng, chẳng những gọi thẳng tên húy của ta, thậm chí còn gọi ta là Chu Chu! Lão bà!

Hạ khắc thượng chính là nói về hắn đây!

Ta chịu không nổi sự dày vò trên miệng và sự dày vò dưới miệng của hắn, cộng thêm những gợn sóng trào dâng trong lòng từ rất lâu trước đó thúc giục, ta nâng mặt hắn lên đáp: "Được."

Văn Ức giống hệt như một đứa trẻ ngốc vừa trúng số độc đắc, dừng lại hỏi: "Lão bà, huynh nói gì?"

Ta nói: "Ta nói, được, ta thích ngươi. Còn nữa, đừng gọi ta là lão bà."

Văn Ức: "Vâng, lão bà."

Ta: "..."

Một cái tát còn chưa kịp giáng xuống, Văn Ức đã nắm lấy tay ta, bắt đầu cử động.

Sóng sau xô sóng trước, mênh m.ô.n.g phóng khoáng chứ không hề khô cạn.

Người vốn nên rạng rỡ như ánh ban mai, sẽ mãi mãi rạng rỡ như ánh ban mai.

END.

back top