Sáng hôm sau, ta bị đói mà tỉnh.
Ta dụi mắt ngồi dậy, nhìn xung quanh tẩm điện trống không, theo bản năng gọi:
"Người đâu, ta đói!"
Một cung nữ cúi đầu bước nhanh vào nhưng không dám ngước nhìn ta.
"Có gì ăn không? Ta muốn rau non nhất, còn cả trái cây ngọt nữa!"
Ta xoa xoa cái bụng đang kêu ùng ục, mắt mong chờ hỏi.
Cung nữ nọ chưa kịp trả lời, tên tổng quản thái giám hôm qua vừa bị phạt, giờ đang khập khiễng đứng ngoài điện đã chen lời đầy châm chọc:
"Tiểu công tử, cung có quy củ của cung. Hoàng thượng chưa bãi triều, ngài nên thức dậy chải chuốt chỉnh tề, đợi Hoàng thượng về rồi cùng dùng thiện mới phải."
Ta nghe mà ù ù cạc cạc, nhưng đại khái hiểu là bây giờ không được ăn.
Bị đói? Bản điện hạ ở Thiên đình chưa từng bị đói! Xuống phàm gian cư nhiên phải chịu đói?!
Ta lập tức không vui, bĩu môi hừ một tiếng thật mạnh, quay người lại nhảy lên giường trùm chăn:
"Không ăn thì thôi! Đói c.h.ế.t ta đi!"
Ta cứ thế ôm bụng đói nằm trên giường hờn dỗi, cho đến khi nghe tiếng thông truyền của thái giám bên ngoài:
"Hoàng thượng giá đáo——"
Ta lập tức xoay lưng về phía cửa, cả người viết đầy chữ "Ta đang rất giận".
Hoàng đế sải bước đi vào.
"Đây là làm sao? Kẻ nào trêu chọc Tuyết Đoàn của trẫm không vui?"
Ta không thèm để ý đến hắn.
Hoàng đế hỏi tên thái giám đứng hầu bên cạnh.
Tên thái giám kia lập tức quỳ sụp xuống đất, thêm mắm dặm muối nói:
"Bẩm Hoàng thượng, tiểu công tử vừa dậy đã đòi ăn, nô tài theo quy củ khuyên công tử nên đợi thánh giá, công tử liền... liền giở tính không chịu dậy nữa."
"Nô tài nghĩ rằng, công tử tuy được thánh tâm, nhưng cũng nên hiểu chút quy củ lễ nghi, kẻo mà..."
Lời nói xa gần đều là chỉ trích ta không hiểu quy củ, cậy sủng mà kiêu.
Hoàng đế nghe xong, chỉ nhạt giọng:
"Đã không biết quy củ như thế, làm phiền công tử nghỉ ngơi, còn dám ở đây nhiều lời? Cút ra ngoài quỳ."
Tên thái giám mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy không dám nói thêm một lời, bò lê bò càng lui ra ngoài.
Trong tẩm điện lại yên tĩnh trở lại.
Hoàng đế ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ kéo tấm chăn ta đang quấn chặt:
"Được rồi, kẻ đáng ghét đã bị đuổi đi rồi. Nói cho trẫm biết, có phải là bị đói rồi không?"
Ta bấy giờ mới chậm chạp xoay người lại, hốc mắt hơi đỏ, không phải vì khóc mà là vì đói.
Ta ủy khuất nhìn hắn, giọng nói mang theo sự cáo trạng:
"Hừ... đói quá rồi... Các ngươi đều là kẻ xấu, không cho ta ăn cơm..."
Hắn đưa tay xoa xoa tóc ta, cười nói:
"Là trẫm sơ suất, sau này sẽ không để Tuyết Đoàn bị đói nữa. Dậy đi thôi, trẫm bảo bọn họ truyền thiện."
Nói rồi, hắn gọi cung nữ vào hầu hạ ta dậy.
Ta vốn được nuông chiều quen rồi, thản nhiên đón nhận sự hầu hạ của cung nữ, giơ tay nhấc chân vô cùng tự nhiên, cứ như sinh ra đã phải như thế.
Hoàng đế đứng bên cạnh quan sát, tựa hồ có chút suy nghĩ, nhưng không nói gì nhiều, chỉ thấy ý cười bên môi chưa từng dứt.