Ta cảm thấy có gì đó không ổn, định lên tiếng ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Khăn trùm đầu được hỉ cân hất lên, ánh nến vàng vọt tràn vào tầm mắt.
Cùng lúc đó, đập vào mắt ta là một đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp đẽ.
Tiểu hầu gia cao quý được nuôi dưỡng trong nhung lụa, vận bộ cẩm phục thêu thùa cầu kỳ, cả người toát ra vẻ quyền quý, đôi lông mày mang theo nét phong lưu khó tả. Nhưng dáng người hắn lại thanh tú, đứng thẳng như tùng.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta, hơi thở hắn nghẹn lại.
Sau đó, căn phòng rơi vào một sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Một lúc lâu sau, hắn đưa tay định mò xuống dưới thân ta. Ta giật b.ắ.n mình, nhanh tay lẹ mắt gạt ra.
Lục Yến tức đến độ bật cười:
"Hay, hay lắm, tốt lắm."
"Linh thạch không đền, con gái cũng chẳng nỡ gả, lại tống một tên nam nhân tới làm vợ ta?"
"Uổng công ta vừa rồi bày tỏ tâm can nửa ngày trời, hóa ra toàn nói với một tên đực rựa."
"Trầm gia ở Nam Thành đúng không? Dám nhục ta là gay?"
Hắn càng nói càng giận, rút thanh kiếm bên cạnh đặt ngang cổ ta:
"Dẫn đường, giờ ta đi g.i.ế.c sạch cả nhà ngươi!"
Đầu óc ta hoàn toàn đình trệ.
Vợ con gì, gay là cái gì? Sao tự dưng lại đòi g.i.ế.c cả nhà ta?
Ta chỉ là một kiếm tu nghèo khổ nhận tiền làm việc thôi mà!
Vả lại, ta tu tiên bao nhiêu năm rồi, Trầm gia chắc đã đổi đời đến mấy mươi thế hệ, giờ mà đi g.i.ế.c thì chẳng phải toàn là oan hồn sao?
Khoan đã... sao hắn biết bản gia của ta ở Trầm gia Nam Thành? Ta đã nói đâu!