Một thời gian dài, Vân Túc đều im lặng.
Cơ thể cũng vô thức run rẩy.
Loài người lúc nào cũng yếu đuối thế này, gặp chút chuyện nhỏ đã sợ đến mức này rồi.
Nếu không có tôi thì cậu phải làm sao đây.
Tôi ôm người vào lòng bao bọc lại.
Ôn nhu hôn lên trán cậu, thấp giọng an ủi:
"Không sao rồi, Tiểu Túc."
"Không ai có thể làm hại cậu được nữa."
Cậu ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng tôi, không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, từ trong lòng tôi mới phát ra tiếng nói cực nhỏ của cậu:
"Bọn họ sẽ c.h.ế.t chứ?"
Ai mà biết được.
Tôi thản nhiên trả lời: "Có lẽ vậy."
Vân Túc ngồi dậy, giữa lông mày ẩn hiện vài phần mệt mỏi.
"Anh rõ ràng đã hứa với tôi," cậu nhìn tôi, sắc mặt có vẻ mờ mịt: "Trong thời gian này sẽ không sử dụng năng lực của mình."
Hình như đúng là có chuyện như vậy.
Tôi nghiêng đầu: "Vậy sao?"
"Hết cách rồi, bọn họ ồn ào quá."
Vân Túc lầm bầm: "Nếu bọn họ chết, chẳng phải anh đã g.i.ế.c người sao..."
"Chết thì c.h.ế.t thôi, chẳng lẽ Tiểu Túc vẫn còn quan tâm đến bọn họ à? Bọn họ đã làm khó cậu như thế mà."
Tôi mỉm cười, dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Số người ta g.i.ế.c lên đến hàng trăm hàng ngàn, Tiểu Túc không cần để ý đến chuyện này."
"Đây là xã hội pháp trị, sao có thể tùy tiện g.i.ế.c người ——"
Cậu cao giọng, tỏ ra hơi cấp bách.
"Nhưng ta đâu phải là con người."
Tôi chớp mắt, kiên nhẫn giải thích: "Ta thấy bọn họ rất phiền, nên bắt bọn họ im miệng. Chỉ có vậy thôi."
"Đối với ta đó là chuyện rất bình thường, Tiểu Túc cậu không cần vì thế mà phiền lòng."
Sắc mặt cậu đột ngột xám xịt lại, buông xuôi sức lực.
"Phải rồi, anh không phải là con người."
Tôi không thích biểu cảm này của cậu.
Thấy phiền.
Đang định nói thêm gì đó.
Đã thấy cậu đứng dậy, rồi kéo tôi đứng lên.
Đẩy tôi ra ngoài.
Giọng điệu cứng nhắc: "Đêm nay tôi không muốn ngủ cùng anh."
"Anh ra ngoài đi."
Nói xong cậu thật sự nhốt tôi ở ngoài cửa phòng.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, hiếm khi thấy ngẩn ngơ.
Cậu còn khóa trái lại, không mở được từ bên ngoài.
Trong ấn tượng của tôi, hình như đây là lần đầu tiên cậu "nổi cáu" với tôi như vậy.
Tôi cũng không giận, chỉ thấy thật kỳ lạ.
Đợi cậu ngủ thiếp đi, tôi xuyên tường vào trong.
Lên giường, rồi thuận theo tự nhiên ôm người vào lòng.