Yêu đương cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Và đúng là có thể dùng để g.i.ế.c thời gian, tìm kiếm niềm vui.
Chỉ là sau vài ngày, tôi thấy việc đi tìm người hơi rắc rối.
Thế là tôi bảo Vân Túc chuyển đến căn biệt thự lớn của tôi mà ở.
Lúc đầu cậu còn không chịu.
Tôi bèn giả vờ khổ sở nói: "Vậy thì mỗi ngày ta chỉ đành dùng cách đưa cậu đi xem bình minh lần trước để tìm cậu thôi."
Lúc này cậu mới chịu đồng ý.
Loài người là sinh vật vừa yếu đuối vừa phiền phức.
Mỗi ngày còn phải ăn đủ ba bữa.
Tôi không cần ăn uống, cũng chưa từng làm người, đương nhiên không biết kỹ năng nấu nướng.
Căn bếp trong nhà chỉ để làm cảnh.
Nhưng sau khi Vân Túc dọn vào, tôi cùng cậu đi siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn về.
Cậu thường xuyên tự tay xuống bếp.
Trước đó lần nào cậu cũng cười hỏi tôi: "A Uyên muốn ăn gì nào?"
Không giống như những ác ma cấp thấp lấy thịt người làm thức ăn, tôi chỉ cần hấp thụ ánh trăng là xem như đã ăn rồi.
Thức ăn của con người không thể làm tôi no bụng.
Nhưng ăn vào cũng chẳng sao.
Vì vậy mỗi lúc như thế, tôi sẽ đưa tay lên vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay lên đỉnh đầu cậu, ôn nhu nói: "Tiểu Túc làm món gì ta cũng thích ăn cả."
Thiếu niên cong mắt, nụ cười càng sâu hơn.
Theo cách nói của con người, một "bạn trai" xuất sắc là phải luôn để ý đến mọi hành động của đối phương.
Thế nên khi cậu đang bận rộn trong bếp.
Tôi đi vào, từ phía sau ôm lấy eo cậu.
Trong phim truyền hình người ta diễn như vậy đấy.
"Sao thế?"
Vì quá đột ngột, Vân Túc quay người lại, nghi hoặc nhìn tôi.
"Không có gì."
Tôi tựa cằm lên đầu cậu, cảm thấy eo của người này cũng thật mảnh khảnh.
Vân Túc cười dừng động tác tay lại, để mặc tôi ôm một lúc.
Sau đó nhắc nhở: "Anh ra ngoài đợi tôi đi, lát nữa nấu nướng khói dầu nhiều lắm, có khi làm anh sặc đấy."
Trên bàn ăn, tôi chống cằm nghe những tiếng động thỉnh thoảng truyền ra từ nhà bếp.
Nheo nheo mắt, cảm thấy hình như mình bị coi thường rồi.
Tôi là kẻ vạn năng cơ mà.
Chẳng qua là nấu ăn thôi, học cái là được ngay.