Tôi là một ác ma chìm sâu trong giấc ngủ dài dưới vực thẳm địa ngục.

Chương 9

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi thừa nhận, có lẽ Vân Túc thực sự có chút đặc biệt.

Ít nhất là không giống như những kẻ loài người khác, dễ dàng khiến tôi chán ghét.

Trong thời gian "yêu đương", tôi đã cùng cậu làm rất nhiều việc mà trước đây tôi vốn khinh thường.

—— Dường như cũng không hề vô vị như tôi tưởng.

Cùng đẩy xe mua sắm dạo siêu thị, bàn bạc xem tối nay ăn gì. Vân Túc chẳng có sức kháng cự với đồ ăn vặt, dù là cái gì, cậu đặc biệt thích vị chanh;

Cuộn mình trên ghế sofa xem phim, đắp chung một chiếc chăn. Vân Túc có đôi khi xem đến nhập tâm, sẽ cùng tôi thảo luận cốt truyện. Có lúc lại trong quá trình xem mà mơ màng tựa vào vai tôi ngủ thiếp đi;

Vào những buổi trưa nắng đẹp, nắm tay nhau đi dạo công viên; kỹ thuật chụp ảnh của Vân Túc rất tốt, cậu thích chụp phong cảnh, cũng thích chụp tôi.

Chúng tôi cùng nhau đi dạo phố, đến cửa hàng đồ thủ công làm đồ hand-made, đi leo núi, đi du lịch...

Đã đi xem vô số phong cảnh.

Vân Túc tính cách nhút nhát, rất hay thẹn thùng.

Nhiều yêu cầu cậu chẳng dám nói ra.

Ngoại trừ lần sốt đến lú lẫn đó, cậu hầu như chưa bao giờ mở miệng đòi hôn.

Thế nên tôi thường xuyên đại lượng chủ động thỏa mãn cậu.

Lần nào cũng hôn đến khi người ta nhũn cả chân tay mới thôi.

Nghe nói, giữa các cặp đôi loài người còn có những chuyện tiến xa hơn có thể làm.

Nếu Vân Túc nhắc đến, cũng không phải là không thể thử một chút.

Thời tiết ở Phủ Thành ngày càng trở lạnh.

Ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp vào đông.

Tính từ khi tôi đóng vai bạn trai của Vân Túc, cũng đã trôi qua mười tháng.

Gần đây Vân Túc mua loại len thượng hạng về, thời gian rảnh rỗi ở nhà cậu toàn ngồi đan khăn.

Trước đó, cậu có hỏi tôi: "A Uyên, anh thích màu gì?"

Chẳng có gì là thích hay không thích cả.

Nhưng nhìn vào ánh mắt rực rỡ đầy mong đợi của cậu.

Suy nghĩ một chút, tôi vẫn nói ra một màu sắc mà mình quen thuộc: "Màu đen đi."

"Sao thế?" Tôi hỏi.

"Tôi muốn đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ." Khi đó, Vân Túc mỉm cười nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sắp vào đông rồi nhỉ."

Và rồi cậu thật sự chuẩn bị nguyên liệu, bắt tay vào đan.

Lúc cậu đan, tôi cứ ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu.

Chỉ là cái khăn quàng thôi mà, mua một cái là xong, có cần thiết phải tốn sức thế không?

Nhưng nghĩ đến thứ này là dành cho mình, tôi lại nuốt những lời thắc mắc vào trong.

Có đôi khi cậu đan chăm chú quá, chẳng thèm nhìn tôi.

Tôi bèn tiến lên, ôm trọn người vào lòng mình.

Ôm cậu từ phía sau, nói: "Tiểu Túc lâu lắm rồi không thèm để ý đến ta đấy."

Lúc này cậu mới dừng động tác.

Nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo như chứa một hồ nước sạch.

"Xin lỗi nha. Tôi tập trung quá."

Thiếu niên khẽ ngẩng đầu, mổ nhẹ một cái lên mặt tôi, giải thích: "Tôi chỉ muốn nhanh chóng đan xong thôi."

Như một sợi lông vũ lướt qua, mang lại cảm giác tê ngứa li ti.

Lại bất động thanh sắc quyến rũ tôi.

Đúng là thủ đoạn giỏi.

Tôi hừ nhẹ một tiếng, một tay vuốt lên mặt cậu.

Dồn lực hôn mạnh lên.

Nghiền nát, mút mát, quét sạch toàn bộ hơi thở của cậu.

Hôn đến khi hơi thở người ta không ổn định, đẩy loạn vào lồng n.g.ự.c tôi mới chịu dừng lại.

Sau đó bế ngang Vân Túc đang choáng váng lên: "Đến giờ lên lầu nghỉ ngơi rồi."

 

back top