Cuối cùng vẫn không thắng nổi anh ta, tôi nằm trên chiếc giường tràn ngập mùi hương của người đàn ông, chỉ thấy toàn thân không thoải mái.
Sao lại có Beta mang tính xâm lược như anh ta nhỉ, thật sự không phải Alpha giả dạng sao? Vùi đầu vào trong chăn bí mật hít một hơi thật sâu, ừm, đúng là không có tin tức tố thật.
Giấc ngủ này rất không yên ổn. Trong mơ, Phùng Bách phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa tôi và Đường Miện, c.h.ế.t sống không chịu ly hôn.
Anh ta bảo bố mẹ gây áp lực cho tôi, còn kiện lên Cục Quản lý Liên minh. Liên minh đến điều tra nguyên nhân ly hôn, phán quyết Đường Miện phạm tội phá hoại hôn nhân AO, định bắt anh ta đi, dọa tôi đổ mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc.
Tim đập loạn xạ vì hoảng hốt, tôi quên cả bật đèn, lảo đảo chạy ra phòng khách, đầu gối va vào bàn trà, ngay lúc sắp ngã thì một cánh tay vòng qua ôm lấy.
Rơi vào vòng tay vững chãi, tôi gần như ngay lập tức rơi lệ.
"Sao thế?" Đường Miện khẽ vỗ lưng tôi, kéo tôi vào sâu hơn trong lòng, "Ác mộng à?"
Tôi im lặng, ôm chặt lấy eo anh ta không buông. Nước mắt thấm ướt một mảng áo nơi bờ vai anh ta, Đường Miện hiếm khi có chút luống cuống.
Chỉ có thể ôm tôi chặt hơn: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Anh ta thực sự không biết dỗ dành người khác, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai câu này. Nhưng giọng nói trầm ổn còn có tác dụng hơn bất kỳ liều thuốc tiên nào, ngay tức khắc, tôi thậm chí cảm thấy những nỗi lo thầm kín trong lòng chẳng có gì to tát cả.
Hồi lâu sau, cơ thể không còn run rẩy nữa. Nhưng tôi lại hơi ngại ngùng không dám ngẩng đầu. Gặp ác mộng tìm sự an ủi, lại còn trong tình cảnh biết rõ anh ta đang có mưu đồ, lần này đúng là thành "cố ý quyến rũ" thật rồi...
Đường Miện không vạch trần tôi, đứng dậy rót một ly nước ấm, tự nhiên tách tôi ra khỏi cổ anh ta.
"Mặc dù tôi rất tận hưởng việc em dựa dẫm vào tôi, nhưng có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì trước không?"
Tôi ngồi trên đùi anh ta, nhấp một ngụm nước, giọng rầu rĩ: "Tôi mơ thấy chúng ta bị phát hiện."
Đường Miện thở phào nhẹ nhõm, nâng mặt tôi lên trịnh trọng nói: "Phát hiện thì kết hôn, không có gì to tát cả."
"Sau đó anh vì xen vào hôn nhân mà bị người của Cục Quản lý Liên minh bắt đi."
"..." Hiếm khi thấy anh ta cứng họng, tôi hiếu kỳ nhìn thêm vài cái.
Kết quả là bị anh ta bế lên nhún nhún: "Lo cho tôi à? Vậy tôi phải nỗ lực hơn chút, tranh thủ trước khi bị phát hiện sẽ làm em mang thai con của tôi." ?
"Như vậy Liên minh sẽ nể mặt Omega của tôi mà khoan dung cho cha của đứa trẻ."
"Anh, nói bậy bạ gì đó?!"
"Đùa thôi, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà khóc." Đường Miện đáy mắt chứa ý cười, tiến lại gần hôn lên mắt tôi, "Tôi cũng coi như có chút bản lĩnh, cho dù là Chủ tịch Liên minh tới, cũng không dám làm gì tôi đâu."
"..." Bản lĩnh thế mà mắt lại mù mới thích tôi.
Trong lòng đã bình định lại, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Tôi do dự nửa giây, không tiếp tục kháng cự nữa, vùi đầu vào vai Đường Miện.
"Bế em về phòng ngủ nhé?" Tôi lắc đầu.
"Vậy thì ngủ cùng tôi." Tôi liếc nhìn cánh cửa phòng chính đang đóng chặt, không lên tiếng.
Đường Miện cười thấp một tiếng: "Ngủ trên người tôi."
"..."
Nhưng nằm xuống mới phát hiện, sofa đối với anh ta thực sự quá hẹp. Tôi mím môi, có chút áy náy áp sát vào n.g.ự.c anh ta: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Sự rung động ở lồng n.g.ự.c truyền đạt thái độ đương nhiên của anh ta, "Nghĩ xem sau này bù đắp cho tôi thế nào đi."