Tôi là một người đàn ông nội trợ

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Phùng Bách mãi đến tận lúc ăn cơm mới tỉnh. Không biết có phải thuốc cho hơi quá tay không, cả người anh ta trông có vẻ uể oải. Tôi và Đường Miện mắt không nhìn mũi, mũi không nhìn tim, ngầm hiểu ý nhau mà giả mù.

"Cháo này..." Phùng Bách đột nhiên lên tiếng.

Tim tôi thót lại một cái, chỉ sợ anh ta phát hiện ra điều gì. Đường Miện cũng nhìn sang. Phùng Bách khuấy khuấy trong nồi đất, múc lên một thìa đầy: "Sò điệp, thịt cua còn có cả hải sâm?"

Anh ta cười như không cười: "Cậu cũng biết đối đãi tốt với bản thân gớm nhỉ."

"..." Ngày thường ở nhà đã quen rồi, phải giải thích thế nào về việc bữa sáng là do Đường Miện chuẩn bị đây?

Chưa nghĩ ra cách, Đường Miện đã đặt đũa xuống: "Bình thường thôi, lửa chưa chuẩn, thịt cua hơi bở, hải sâm hơi cứng, lần sau cho thêm ít ốc vòi voi vào cho ngọt."

Tay múc cháo của Phùng Bách khựng lại, sau đó thản nhiên đặt thìa xuống phụ họa: "Đúng thế, đưa nguyên liệu tốt cho cậu ta cũng là lãng phí."

"Cũng chẳng phải loại tốt gì."

"..."

"Hai người xem ra chung sống cũng hòa thuận đấy nhỉ." Đại khái là bị Đường Miện khích tướng, giọng điệu Phùng Bách trở nên mỉa mai, lại chĩa mũi nhọn vào tôi. "Dạo này không thấy khóc lóc than nghèo với tôi nữa, đây là bán được giá rồi à?"

Tôi đang nhìn chằm chằm vào miếng ốc vòi voi ngọt lịm trong bát, cắm đầu ăn lấy ăn để.

Nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, dư quang len lén liếc nhìn bên cạnh.

Ánh mắt Đường Miện tối sầm lại. Nhìn dáng vẻ đó là lại sắp sửa thốt ra những lời ngông cuồng rồi, tôi vội vàng đá anh ta một cái dưới bàn.

Trong đầu xoay chuyển điên cuồng, tôi mở miệng nói đại: "Tôi, tôi đang làm cơm dinh dưỡng cho người già trong khu, không đúng quy định đâu, chỉ kiếm chút tiền công thôi, anh đừng có nói ra ngoài."

Phùng Bách nheo nheo mắt, không biết đang nghĩ gì. Im lặng một lát, tôi hít sâu một hơi: "Tôi, tôi định đi bệnh viện khám lại lần nữa, anh có muốn..."

"Không rảnh!" Phùng Bách đảo mắt, "Phí công vô ích." Lại thâm độc nói thêm: "Giỏi giang thế thì sau này tiền sinh hoạt tự mình giải quyết đi!"

"..."

Sau bữa cơm, anh ta nhận điện thoại rồi đi ra ngoài. Cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội hỏi Đường Miện: "Tiền thuê nhà, chuyện đó là sao?"

Đường Miện thú nhận rất dứt khoát: "Lương của tôi."

Dù đã có dự đoán từ trước, tôi vẫn thấy nghẹn ở cổ họng: "Anh..."

"Không chỉ có bấy nhiêu đâu, sợ em không chịu nhận."

"Ai hỏi anh cái đó!" Tôi dùng lực đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c anh ta một cái.

Đường Miện nhếch môi: "Giai đoạn theo đuổi, mong được lượng thứ."

"..." Trong lúc đùa giỡn, những tâm huyết thầm lặng để bảo vệ lòng tự trọng của tôi trước đây đã bị anh ta nhẹ nhàng khỏa lấp như thế.

"Anh này... rốt cuộc anh mưu cầu cái gì chứ?"

Đường Miện nhìn chằm chằm vào tôi, ý tứ không cần nói cũng hiểu. Tôi không có tiền đồ mà che mặt quay đầu đi, lại bị anh ta xoay mặt lại: "Thế này đã cảm động rồi sao?"

"Tốt với em một chút là mềm lòng, chẳng có chút cảnh giác nào cả." ?

Thật sự cảnh giác với anh thì anh lại không vui rồi. Tôi há miệng, định nói gì đó, lại nghe anh ta nói: "Chồng em nghi ngờ rồi, nếu hắn hối hận, liệu em có cứ thế mà tha thứ cho hắn rồi bỏ rơi tôi không?" ???

 

back top