Đường Miện: "Lúc nãy em còn mời hắn đi cùng..."
"Tôi đó là cái cớ! Còn chẳng phải vì anh—"
Không đúng, suýt nữa bị anh ta dẫn dắt lệch lạc, tôi nghiêm mặt trở lại: "Anh đừng hòng lấp liếm, lúc nãy anh định nói cái gì?"
"Không phải đã nói xong xuôi ly hôn rồi mới..." Nói được một nửa, chính giọng tôi lại nhỏ dần đi. Đúng rồi, cái bộ dạng liếc mắt đưa tình này của chúng tôi thì có khác gì đã ở bên nhau đâu, không phải tự lừa mình dối người thì là gì?
Thấy tôi đã thông suốt, Đường Miện kéo tôi vào lòng. "Chúng ta không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy, hắn hay bất kỳ ai khác cũng sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến kết quả ly hôn của em, tôi đảm bảo."
Lại thấy sắc mặt tôi ngày càng tệ, anh ta đổi giọng: "Nhưng tôi tôn trọng ý muốn của em."
Tôi nhíu mày: "Nhưng như vậy, anh sẽ thực sự phải mang danh tiếng xen vào tình cảm của người khác đấy."
"Làm gì còn tình cảm nữa?" Đường Miện bất mãn, nặn mặt tôi, "Em còn tình cảm với hắn sao?"
Tôi vội vàng lắc đầu. Đường Miện hơi hài lòng, lại nói: "Tôi không ngại em có chồng, nhưng chồng em lại ngại em có tiểu tam, tình cảm của ai sâu sắc hơn em không nhìn ra sao?" "!"
Anh ta lại đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?! Trọng điểm là cái đó sao?
"Dọn ra ngoài ở với tôi." Đường Miện dụ dỗ tôi, "Lương đưa hết cho em, mua nhà theo ý em thích, được không?"
"..." Chủ đề chuyển hướng quá nhanh, ánh mắt tôi mờ mịt.
Đường Miện thừa thắng xông lên: "Hắn cứ về suốt, em định để tôi ngủ sofa mãi sao?"
"... Một tháng hai lần cũng gọi là về suốt sao?"
"Ngộ nhỡ hắn về vào đúng kỳ phát tình của em thì sao? Bắt tôi đang làm một nửa phải đi ra ngoài à?" ?????
"Ồ, hắn là Alpha mà, tôi làm sao tranh lại hắn?"
"..." Tôi cảm giác mình sắp bị anh ta lừa cho què luôn rồi.
Không biết anh ta lôi ra một chiếc vali mới toanh từ đâu, loáng cái đã thu xếp xong hành lý ít ỏi của tôi. Còn tôi thì giống như một kẻ "không từ chối, không chủ động, không chịu trách nhiệm". Đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, mặc cho kẻ đã mưu tính từ lâu này đóng gói mang đi.
"Bữa sáng ăn không ngon, lát nữa đưa em ra ngoài ăn."
"... Thôi khỏi," Tôi lạnh lùng quay đầu, "Ốc vòi voi vẫn chưa tiêu hóa hết."
Đường Miện bị tôi làm cho buồn cười, cúi người cọ cọ mũi tôi: "Xin lỗi, tôi vội vàng quá, nhưng kỳ phát tình của em thực sự sắp đến rồi, phải chuẩn bị cho tốt—"
"Hai người đang làm cái gì đấy!" Phùng Bách đột nhiên quay trở lại.