Ngày hôm sau, Phùng Bách trở về. Thức trắng đêm, gặp anh ta đột ngột khiến tôi giật b.ắ.n mình.
"Vẻ mặt đó là sao?" Anh ta hiểu lầm ý tôi, tiện miệng mắng: "Thật sự coi đây là nhà của cậu rồi hả, ông đây thích về thì về, thích cho thuê thì cho thuê, không mượn cậu quản!"
Tâm trạng tôi phức tạp, lại không biết phải mở lời thế nào. Nói rằng người thuê nhà anh ta mang về có ý đồ xấu với tôi?
Không có bằng chứng, anh ta sẽ không tin. Đại khái còn mắng tôi tự đa tình, nghiêm trọng hơn còn mỉa mai tôi không biết lượng sức mình, cố ý quyến rũ người ta. Nhưng nếu không nói, tôi lại có thể cầm cự được bao lâu trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng này?
Do dự hồi lâu, tôi ôm chút ảo tưởng cuối cùng về tình nghĩa phu thê để cầu cứu. Phản ứng của Phùng Bách tệ hơn tôi tưởng nhiều.
"Bị tôi đánh dấu ba năm còn không hoài thai nổi, một tên Beta thì làm gì được cậu?"
"Nếu thật sự có thể câu dẫn được hắn," Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lượt, cười khinh miệt, "Coi như cậu vẫn còn chút tác dụng."
Tia hy vọng cuối cùng vụt tắt, tôi mím môi không nói một lời. Lúc Phùng Bách đi ra thì đụng mặt Đường Miện. Bốn mắt nhìn nhau, tôi nảy sinh một nỗi chột dạ khó hiểu.
Phùng Bách cười hì hì chào hỏi anh ta, khách sáo vài câu, đến lúc đi bỗng nhiên nói như thể đang kể chuyện cười.
"Vợ tôi tính khí hẹp hòi, nhìn kỹ thêm vài lần là cứ tưởng bị dòm ngó, tôi đã bảo rồi ai mà thèm nhìn trúng cậu ta chứ?"
Dứt lời, tiếng cười chói tai vang vọng trong hành lang. Tôi bị đóng đinh tại chỗ, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt vì có một người chồng như vậy đến thế. Trái tim hoàn toàn chìm xuống đáy vực, lạnh thấu xương.
Đường Miện nghiêng đầu nhìn sang. Đến lúc này, tôi lại có một sự bình thản kiểu "phóng lao thì theo lao", thản nhiên nhìn lại, thì thấy anh ta khẽ nhíu mày, lần đầu tiên chủ động quay đầu đi trước. Trở về phòng ngủ, tôi vịn tường ngồi bệt xuống đất.
Chồng tôi là một gã tồi, tôi biết rõ từ lâu. Tôi không phải không nhận ra dấu hiệu anh ta ngoại tình. Nhưng tôi có thể làm gì được đây? Liên minh yêu cầu rất khắt khe đối với việc ly hôn của các cặp đôi AO.
Ngay cả khi bằng chứng ngoại tình rành rành, cũng chưa chắc được chấp nhận là bằng chứng hữu hiệu. Trừ khi gặp được một vị thẩm phán trưởng có lòng nhân từ. Mà tôi thì chưa bao giờ có được vận may đó.
Dù là sinh ra trong một gia đình trọng Alpha. Hay sau đó bị ghép đôi cho một người chồng gia trưởng cực đoan. Rồi lại vì mãi không mang thai mà bị chồng chán ghét.
Cuối cùng lại chọc phải một tên biến thái thế này. Tôi vùi đầu vào đầu gối, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay rỉ m.á.u để tìm sự tỉnh táo, cảm giác tự chán ghét bản thân tràn ngập tâm trí.
"Cạch" một tiếng, tiếng khóa cửa khẽ đóng lại. Ánh sáng ấm áp hắt vào từ khe cửa: "Sao lại ngồi dưới đất?"