Giọng nói quen thuộc vang tới, ngay sau đó là vòng tay ấm áp.
Một tay Đường Miện đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, tay kia bế thốc tôi ngồi lên đùi anh ta. Tôi vùng vẫy một chút, nhưng lòng bàn tay bị một sức mạnh ngang ngược banh ra.
Không biết một Beta sao lại có thân hình vạm vỡ như vậy, đến bàn tay cũng lớn hơn người bình thường một vòng.
"Tay bị làm sao thế này?" Một câu như trách cứ rơi vào tai.
Nó khiến tôi đột nhiên nảy sinh oán khí, đ.ấ.m mạnh một cú vào n.g.ự.c người đàn ông. Đường Miện nhíu mày, trước khi cú đ.ấ.m thứ hai rơi xuống, anh ta đã thả lỏng các cơ bắp đang gồng cứng.
Chắc là tôi điên rồi. Những sự dung túng vốn không nhận ra thường ngày giờ đây hóa thành chất xúc tác cho cảm xúc. Để tôi đem những oán hận trong suốt thời gian qua, thậm chí là lâu hơn nữa, phát tiết sạch sẽ qua từng cú đ.ấ.m này.
"Anh còn giả vờ cái gì?"
"Đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay anh vui lắm phải không!"
"Thấy tôi thế này anh hài lòng chưa?"
"Thỏa mãn tâm nguyện làm đấng cứu thế của anh chưa?"
Nước mắt mất kiểm soát rơi xuống, tiếng khóc lẫn với những lời chất vấn. Tôi túm lấy cổ áo anh ta, hơi thở dồn dập, gần như khẩn cầu: "Có thể tha cho tôi không?"
Bàn tay sau lưng ôn tồn vỗ về nhịp thở của tôi, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và không cho phép nghi ngờ.
"Không thể."
Tôi hoàn toàn kiệt sức, toàn bộ trọng lượng đè lên người anh ta, trên má nước mắt nước mũi tèm lem, quệt đầy lên n.g.ự.c áo anh ta.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn thừa cơ đục nước béo cò, không rõ ràng sao?" Câu trả lời của Đường Miện truyền đến tai cùng với sự rung động của lồng ngực.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu.
"Đừng khóc," ngón cái nhẹ nhàng lau qua khóe mắt, "Không có đùa giỡn em, chỉ là đang quyến rũ em thôi."
Tôi á khẩu: "Đồ thần kinh!"
"Ừ." Đường Miện nắm tay tôi lật qua lật lại kiểm tra một lượt, xoa xoa rồi đặt lên môi hôn nhẹ, "Xót em."
"..."
"Buổi tối em chưa ăn được mấy miếng, ăn thêm chút gì đi." Cơ thể nhẹ hẫng, tôi được bế đến tấm thảm cạnh giường.
Lần đầu tiên trong đời gây sự vô lý tuyên bố thất bại, cuối cùng tôi vẫn phải phục tùng.
"... Để tôi tự làm." Sự bốc đồng tan biến, lý trí quay về. Tôi hơi khó đối mặt với chính mình vừa mới khóc lóc om sòm lúc nãy.
Đường Miện vẫn dáng vẻ đó, hoàn toàn không nhận ra anh ta vừa mới thốt ra những lời gây sốc đến mức nào. Vừa mới mếu máo, một miếng bánh ngọt đã đưa tới trước miệng.
Tim tôi khẽ động, không tự chủ được mà há miệng ra. Đường Miện rất biết cách lấn tới, nhanh chóng đút miếng tiếp theo.
"..." Tôi nhắm mắt lại, một lần nữa há miệng.
"Đừng vì hắn mà đau lòng, hắn không xứng với em." Động tác nuốt bị khựng lại nửa chừng, Đường Miện tiếp tục thả bom: "Tôi tốt hơn hắn."
"..."
"Nhìn em chỉ vì thích em thôi, đừng sợ tôi, Đào Đào."