Cái não của Đường Miện rốt cuộc được cấu tạo thế nào vậy? Mặc dù là Beta, nhưng với điều kiện ưu việt của anh ta, thật sự chẳng có lý do gì để lãng phí thời gian lên người tôi.
Tôi cố gắng thuyết phục anh ta: "Tôi đã kết hôn, đã bị đánh dấu, Liên minh sẽ không cho phép Omega ly hôn đâu, lẽ nào anh muốn làm 'tiểu tam' sao?"
Anh ta khẽ nhíu mày: "Ừm, tôi biết, chưa chắc, có thể."
Tôi trợn tròn mắt, lại nói: "Tôi không có khả năng sinh sản."
"Kiểm tra không phải bình thường sao?" Anh ta hỏi ngược lại.
Sao anh ta biết được... Không thắc mắc lâu, tôi cố chấp phản bác: "Nhưng tôi chính là không sinh được."
Ánh mắt Đường Miện hạ xuống, rồi lại thản nhiên dời đi: "Hắn không được, tôi được."
"..." Mặt tôi đỏ bừng lên như thiêu đốt, "Không phải chuyện đó!"
"Ừm, không được thì không được, tôi cũng không được." ?
"Omega không thể đi làm, còn có kỳ phát tình, không sinh con còn phải nộp phạt... rất phiền phức."
"Ừm, thể lực tôi rất tốt, nuôi nổi em, không phiền."
Tôi cuống lên: "Cho dù có ở bên nhau, Beta cũng không có cách nào ràng buộc với Omega được."
Đáy mắt Đường Miện chứa ý cười: "Ừm, chúng ta ở bên nhau."
"..." Thật là mê muội không lối thoát!
Nếu nói trước đây còn có thể tự lừa dối mình, thì bây giờ... Mọi việc trong nhà đều bị Đường Miện ôm đồm hết sạch, tôi chỉ có thể làm một "vật trang trí" được bày ở phòng khách.
Biết rõ người sống chung dưới một mái nhà đang ấp ủ ý đồ gì, nhưng tôi lại buộc phải chấp nhận. Có lẽ cũng không thể nói hoàn toàn là bị ép buộc.
"Đào Đào, ăn cơm thôi."
"Đến đây."
Tôi tận hưởng sự chăm sóc của Đường Miện, trước đây còn thấp thỏm không yên, giờ đây lại có chút chìm đắm trong đó.
Trong thời gian này Phùng Bách có về qua hai lần, thậm chí còn khiến tôi lờ mờ có cảm giác như đang "ngoại tình".
Đều tại Đường Miện cứ nói bừa! Tôi lườm anh ta một cái thật cháy mắt, cố gắng đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng Phùng Bách có thể làm vậy, tại sao tôi lại không thể?
Tâm lý trả thù và giới hạn đạo đức đang giằng xé nhau. Tôi tâm hồn treo ngược cành cây chọc chọc đĩa rau, quyết tâm không thể tiếp tục thế này được nữa: "Đường Miện."
Anh ta dường như đã dự liệu trước, nhìn sang. Ánh nhìn vốn khiến người ta da gà da vịt giờ đây cũng trở nên rất an tâm.
"Phùng Bách—" Vừa nhắc đến tên này, đối phương sầm mặt ngay lập tức.
Nhưng tôi vẫn phải hỏi: "Anh ta thật sự ngoại tình sao?"
Đường Miện nheo mắt, không nói gì. Nhận ra câu này có thể gây hiểu lầm, tôi lặng lẽ đổi cách nói: "Ý tôi là, có bằng chứng không?"
Sắc mặt Đường Miện càng tệ hơn. Càng giải thích càng đen.
Tôi cắn môi, móc móc ngón tay anh ta: "Nếu xác nhận anh ta ngoại tình, áp lực tâm lý khi tôi ở bên anh sẽ nhỏ đi một chút."
Gương mặt Đường Miện tức khắc mây tan thấy nắng: "Có, rốt cuộc em cũng muốn ly hôn rồi sao?"
Tôi không cho anh ta câu trả lời chắc chắn: "Phải chuẩn bị một chút đã."
"Được." Đường Miện xáp lại gần. Tôi định đưa tay đẩy anh ta ra, lại nhớ tới lần trước bị ép sờ n.g.ự.c anh ta, lực đạo lập tức xìu xuống.
Anh ta tì vào lòng bàn tay tôi tiến lại gần, lồng n.g.ự.c và bụng rung động, tiếng cười vang lên từ phía trên.
Tôi bị cười đến mức có chút cáu: "Anh cười cái gì?"
"Ăn mừng vì tôi sắp có danh phận rồi."
"Tôi đâu có nói thế."
"Ừm, tôi nghĩ thế đấy."
"..."