Sau khi việc kinh doanh đi vào quỹ đạo, tôi hoàn toàn làm sếp phủi tay. Mọi việc đều giao cho Cố Diên Chi.
Nhiệm vụ mỗi ngày của tôi là ngủ đến khi tự tỉnh, rồi đến tiệm đi dạo một vòng. Tiện thể quấy rối Cố giám đốc ngày càng ra dáng ông chủ của chúng ta.
"Cố giám đốc, báo cáo hôm nay tôi không hiểu, anh giảng cho tôi đi."
"Cố giám đốc, cái vị mới này không ngon, anh đút cho tôi."
"Cố giám đốc, tôi mệt rồi, anh bóp vai cho tôi đi."
Cố Diên Chi lần nào cũng bị tôi quấy đến mức hết cả nóng nảy. Anh sẽ đặt công việc xuống, kiên nhẫn giảng báo cáo, đút cho tôi từng thìa dịch dinh dưỡng, rồi lại bóp vai đ.ấ.m lưng cho tôi.
Nhân viên trong tiệm nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy mờ ám. Họ đều tưởng tôi là ông chủ, còn Cố Diên Chi là "trai lơ" được tôi bao nuôi. Chỉ có tôi mới biết, thực sự là ai đang chăm sóc ai.
Hôm đó, tôi vẫn như thường lệ đến tiệm quấy rối Cố Diên Chi.
Anh đang họp video với ai đó. Đối phương dường như là một nhân vật tầm cỡ, thái độ rất cứng rắn: "Cố tổng, phương án của cậu bị hội đồng quản trị bác bỏ rồi. Thâm niên của cậu quá thấp, chúng tôi khó lòng tin tưởng cậu có năng lực vận hành một dự án lớn như thế."
Tôi nghe mà thấy khó chịu. Cái thứ gì thế không biết, dám nghi ngờ người đàn ông của tôi? Tôi đi thẳng tới trước ống kính, ngồi lọt thỏm vào lòng Cố Diên Chi. Tôi ôm cổ anh, cười rạng rỡ với màn hình: "Chào vị giám đốc này nhé."
"Diên Chi nhà chúng tôi đúng là thâm niên thấp thật. Nhưng mà, anh ấy có tôi mà."
Tôi từ nút không gian thong thả lôi ra một khối tinh thể năng lượng độ tinh khiết cao nhất. Thứ này ở Thủ đô tinh là bảo vật có tiền cũng khó mua, đủ để mua đứt mấy cái Hành tinh rác này.
Tôi đặt nó lên bàn, đung đưa trước ống kính: "Giờ thì, anh ấy đủ tư cách chưa?"
Vị giám đốc đối diện mắt suýt rớt ra ngoài. Cố Diên Chi tắt video, anh bóp nhẹ eo tôi, giọng điệu mang chút bất lực: "Nghịch ngợm."
Tôi hừ một tiếng: "Ai bảo lão ta bắt nạt anh."
Anh nhìn tôi, không nói gì, chỉ ôm tôi chặt hơn một chút. Cằm anh tựa trên vai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ làm tôi thấy ngưa ngứa.
"Tô Từ." Giọng anh rất thấp. "Sau này đừng làm thế nữa. Những thứ đó, cậu tự cất cho kỹ."
Tôi hơi không hiểu: "Tại sao? Tiền của tôi cũng là tiền của anh mà."
Anh lắc đầu: "Không giống." Anh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tôi: "Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự mình giành lấy. Chứ không phải dựa vào Omega của mình."