Tôi bị câu nói của Cố Diên Chi làm cho nghẹn họng, hồi lâu không thốt nên lời.
Dựa vào Omega của anh ấy?
Nói cứ như thể tôi đã là người của anh ấy rồi không bằng. Mặc dù trong lòng tôi rất muốn điều đó là sự thật.
Tim tôi vừa thấy ngọt ngào, lại vừa thấy xót xa. Anh vẫn kiêu hãnh như thế. Dù trong tay chẳng có gì, anh cũng không muốn chấp nhận sự bố thí của tôi.
Tôi thở dài, leo xuống khỏi người anh: "Biết rồi, biết rồi, sau này đều nghe theo anh hết, được chưa?"
Anh "ừ" một tiếng, rồi mở lại quang não. Tôi nhìn góc nghiêng tập trung của anh, trái tim mềm nhũn đi. Một Cố Diên Chi như thế này, bảo tôi làm sao mà không yêu cho được.
Công việc kinh doanh của chúng tôi ngày càng lớn mạnh. Thương hiệu "SG" nhanh chóng nổi tiếng từ Hành tinh rác lan ra mấy hành tinh lân cận. Cố Diên Chi từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi đã trở thành một doanh nhân trẻ có chút danh tiếng.
Anh ngày càng bận rộn, thời gian dành cho tôi cũng ít dần. Dù có chút không vui nhưng tôi không dám vô lễ gây sự như kiếp trước nữa. Tôi biết, anh đang nỗ lực vì tương lai của cả hai.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi dậy từ sớm, ăn diện thật xinh đẹp rồi mòn mỏi đợi Cố Diên Chi về. Kết quả, tôi đợi từ sáng đến tối mịt vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Tôi bắt đầu thấy giận rồi. Kiếp trước cũng vì ngày kỷ niệm anh không ở bên mà chúng tôi mới cãi vã. Kiếp này vào ngày sinh nhật, anh lại cho tôi leo cây.
Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, một mình ngồi trong căn phòng trống trải, ôm đầu gối, nước mắt cứ thế lã chã rơi.
Ngay lúc tôi sắp khóc đến ngất đi thì cửa mở. Cố Diên Chi đã về.
Anh trông đầy vẻ phong trần mệt mỏi, gương mặt lộ rõ sự kiệt sức nhưng đôi mắt lại rất sáng. Anh đi đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống. Tay anh đang cầm một thứ gì đó. Tôi khóc đến mức tầm nhìn nhòe đi, không nhìn rõ được.
Anh giơ tay lau nước mắt cho tôi: "Xin lỗi, tôi về muộn."
Anh đưa thứ trong tay đến trước mặt tôi. Đó là một chiếc bánh ngọt nhỏ xíu, được bọc trong lớp giấy gói rẻ tiền.
Bên trên dùng mứt viết nguệch ngoạc mấy chữ: "Tô Từ, sinh nhật vui vẻ".
"Đây là..."
"Tôi tự làm đấy." Anh nói, "Bánh ở tiệm ngọt quá, cậu ăn nhiều sẽ đau răng."
Nước mắt tôi rơi càng dữ dội hơn. Anh lúng túng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, là anh không tốt."
Tôi lắc đầu, nhào vào lòng anh. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi xôn xao. Một nhóm Alpha mặc vest đen, nhìn qua đã biết là kẻ chẳng dễ chọc, xông thẳng vào nhà.
Dẫn đầu là một Alpha trung niên, có vài phần giống với Cố Diên Chi. Ông ta nhìn Cố Diên Chi, rồi lại nhìn tôi, đôi mày nhíu chặt.
Ông ta ra lệnh bằng giọng điệu không thể kháng cự: "Cố Diên Chi, chơi đủ rồi thì đến lúc phải về nhà thôi. Lão gia tử bảo anh về ngay lập tức để kế thừa gia nghiệp. Còn về cái loại Omega không ra gì này, xử lý đi."