Người đến không phải là nhị thúc, mà là tam thúc của anh. Một kẻ nhìn qua đã thấy nham hiểm xảo quyệt hơn nhị thúc nhiều. Ông ta dẫn người xông thẳng vào phòng tôi.
"Tô tiểu thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Ông ta cười mà như không cười. "Cố Diên Chi giao đồ cho cậu rồi đúng không? Giao ra đây, tôi sẽ tha cho cậu con đường sống."
Tôi nắm chặt con chip trong lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn ông ta: "Tôi không biết ông đang nói gì."
Ông ta cười lạnh: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Ông ta phẩy tay, đám người sau lưng lập tức nhào tới. Tôi theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng lần này không có Cố Diên Chi bảo vệ tôi nữa. Tôi bị hai gã Alpha thô bạo ấn xuống đất. Họ bắt đầu lục soát người tôi. Rất nhanh sau đó, con chip dữ liệu đã bị cướp mất.
Tam thúc của Cố Diên Chi cầm được con chip, đắc ý cười vang: "Cố Diên Chi ơi Cố Diên Chi, cậu tính toán đủ đường, chắc không tính tới chuyện người tình nhỏ này của cậu lại vô dụng thế này đâu nhỉ!"
Ông ta cầm con chip định bỏ đi. Tôi nằm trên đất nhìn theo bóng lưng ông ta, bỗng nhiên bật cười: "Ông tưởng ông thắng rồi sao?"
Ông ta khựng bước, quay người lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Tôi từ từ bò dậy, phủi bụi trên người: "Công nghệ thực sự nằm ở đây này." Tôi chỉ vào đầu mình.
Thứ Cố Diên Chi truyền cho tôi không chỉ có đoạn phim, mà là toàn bộ dữ liệu cốt lõi của năng lượng mới.
Anh đã dùng một phương thức đặc biệt khắc thẳng nó vào não bộ của tôi. Con chip đó chỉ là một đòn hỏa mù mà thôi.
Sắc mặt tam thúc thay đổi hẳn. Ông ta nhìn chằm chằm tôi: "Cậu có ý gì?"
Tôi cười, cười đến mức nước mắt chảy ra: "Ý là, thứ các người muốn, chỉ có tôi mới cho được. Giờ thì, chúng ta bàn điều kiện đi."
Khoảnh khắc này, dường như tôi đã hiểu được dụng ý của Cố Diên Chi.
Anh không phải bắt tôi đi làm anh hùng. Anh dùng cách này để tôi có năng lực bảo vệ chính mình, để tôi trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của anh.