Tôi mang thuốc ức chế đến cho anh trai, nào ngờ lại bị anh ấy thô bạo lôi vào phòng rồi triền miên suốt cả đêm.

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Kỳ Tranh, tổ sư cha nhà anh!"

Kỳ Diệp gào lên khản đặc cả giọng, nhưng âm cuối run rẩy đã phản bội nỗi sợ hãi trong lòng cậu.

Trong lúc hét lên câu đó, chiếc áo sơ mi đã bị xé nát tươm.

Kỳ Diệp dồn hết sức bình sinh để đạp anh, nhưng lại bị giữ chặt eo lật ngược lại.

Mặt vùi sâu vào gối, đôi chân hoàn toàn bị đè chặt.

Trong một tư thế đầy nhục nhã.

Sau gáy truyền đến cơn đau nhói, tuyến thể bị đ.â.m xuyên, tin tức tố nồng đậm cưỡng chế tràn vào.

Ép ra mùi hương đào ngọt thanh.

Kỳ Diệp tuyệt vọng nhắm mắt.

Ngón tay cấu chặt ga giường, các đốt ngón tay trắng bệch.

Một Alpha mùi đào.

Một trái đào mà Kỳ Tranh đã nhìn lớn lên từng ngày.

Người sinh ra cậu không quản, người đáng lẽ phải quản cũng không quản, vậy thì anh quản.

Anh đặt cậu lên cành cây đầy nắng, cho cậu tất cả những gì cậu muốn.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, Kỳ Tranh đã nảy sinh ý muốn độc chiếm trái đào ấy.

Tình cảm biến chất, nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm.

Sợi dây lý trí ngày càng căng thẳng.

Anh muốn cậu.

Muốn đến mức dằn vặt, muốn đến mức nhập ma, muốn đến mức mất kiểm soát.

Trái đào chín mọng bị anh bóp nát, nước quả tràn trề ướt đẫm cả bàn tay.

Vọng niệm của anh, bị anh từng chút một nuốt chửng vào bụng.

Kỳ Diệp mắng anh là súc sinh, mắng anh là khốn nạn, mắng anh là biến thái.

Anh đều nhận hết.

Đây chính là điều anh muốn.

Mùi đào nồng nàn lan tỏa khắp phòng.

Bị mùi gỗ lạnh lẽo đắng chát từng chút một xâm chiếm, không thể thoát ra nổi nửa phần.

Kỳ Diệp vẫn luôn mắng.

Mắng đến mức hơi thở hỗn loạn.

Mắng đến mức giọng nói biến điệu.

Không có một Alpha nào cam tâm tình nguyện phục tùng một người khác.

Huống chi người này còn là... của cậu.

Kỳ Diệp thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Về tâm lý không thể chấp nhận được.

Về sinh lý lại không thể kháng cự được.

Cậu nhắm mắt lại, móng tay cắm sâu vào vai lưng Kỳ Tranh.

Hơi thở run rẩy, giọng nói khàn đặc mang theo tiếng khóc.

"Kỳ Tranh... tôi hận anh."

Kỳ Tranh cắn lấy đôi môi đỏ mọng của cậu, không hề lùi bước.

Giống như một kẻ liều mạng chẳng biết hối cải.

"Vậy thì hận đi, hận tôi cả đời này đi."

 

back top