Tôi mang thuốc ức chế đến cho anh trai, nào ngờ lại bị anh ấy thô bạo lôi vào phòng rồi triền miên suốt cả đêm.

Chương 13

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Ngủ đến trưa.

Kỳ Tranh cứng rắn lôi tôi dậy ép ăn vài miếng cơm.

Vừa nằm xuống ngủ được một lát.

Kỳ Tranh lại làm tôi thức giấc.

Tôi bực bội hất tung chăn, lườm anh ta.

Kỳ Tranh cầm điện thoại của tôi ngồi xuống bên giường, vẻ mặt thong dong lắc lắc điện thoại.

"Đối tượng thầm mến của cậu tìm kìa."

"..." Đù.

Anh ta rõ ràng biết, đối tượng thầm mến của tôi tên là Cảnh Dật.

Anh ta rõ ràng biết, Cảnh Dật đã kết hôn từ ba năm trước rồi.

Muốn làm tổn thương nhau chứ gì?

Tôi nhếch môi, giật lấy điện thoại rồi đá anh ta một cái.

"Kỹ thuật của anh tệ c.h.ế.t đi được!"

Kỳ Tranh: "..."

Cái chân chưa kịp thu về đã bị anh ta tóm lấy.

Tôi có chút phản ứng thái quá.

Kỳ Tranh nắm lấy cổ chân tôi đặt lên đùi anh ta, giọng điệu nhàn nhạt:

"Móng chân cũng nên cắt rồi."

Cái gì mà gọi là "cũng"?

Tôi ma xui quỷ khiến nhìn lại tay mình, từng móng tay đều được cắt tỉa tròn trịa sạch sẽ.

"Lúc nào thế?" Tôi không vui hỏi.

Kỳ Tranh kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy bấm móng tay từ trong một chiếc hộp ra, vừa cắt vừa nói:

"Sáng nay, sau khi tôi họp xong quay lại. Lúc đó cậu đang ngủ."

Tôi liếc xéo anh ta:

"Anh rảnh rỗi quá nhỉ?"

Kỳ Tranh ngước mắt nhìn tôi:

"Cậu cào đau quá."

"Tôi lúc nào..."

Đù.

Ký ức đã c.h.ế.t đột nhiên tấn công tôi.

Da mặt nóng ran một cách khó hiểu.

"Muốn mắng thì cứ mắng đi."

"..."

Tôi thẹn quá hóa giận đạp anh ta một cái, ngả người ra sau tựa vào đầu giường, nhìn sang hướng khác.

Một lát sau, tôi lên tiếng:

"Kỳ Tranh, anh biết đấy, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là rộng lượng, chuyện tối qua... tôi cứ coi như anh, coi như anh bị nghẹn quá hóa quẫn, đầu óc không tỉnh táo..."

"Cậu cũng rộng lượng với người khác như vậy à?" Kỳ Tranh đột nhiên lên tiếng.

Tôi "chậc" một tiếng, lại đạp anh ta một cái:

"Biết nói chuyện không hả? Anh là anh trai tôi! Đổi lại là người khác tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi, nhất định phải cho hắn ngồi mục xương trong tù mới thôi..."

Kỳ Tranh dừng động tác, lòng bàn tay hờ hững đặt lên mu bàn chân tôi.

Im lặng nhìn tôi vài giây, anh nhạt giọng hỏi:

"Vẫn coi tôi là anh trai?"

Suỵt.

Cái này... đang thử lòng tôi sao?

Đối mắt vài giây, tôi không trụ vững nổi.

Dời tầm mắt đi, có chút chột dạ nói:

"Tất nhiên rồi, anh mãi mãi là anh trai tôi."

 

back top