Tôi mang thuốc ức chế đến cho anh trai, nào ngờ lại bị anh ấy thô bạo lôi vào phòng rồi triền miên suốt cả đêm.

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi xách túi dọn thẳng vào nhà Kỳ Tranh mà ở.

Không tin là không chặn đầu được anh ta.

Thế mà suốt nửa tháng liền, đúng là không thấy bóng dáng người đâu thật.

Buổi tối tắm xong, tôi nằm trên sofa nghịch điện thoại.

Xem một hồi, lại lướt xem vé máy bay.

Ngay khoảnh khắc sắp thanh toán, tôi sực tỉnh, úp mạnh điện thoại xuống.

Đi ngủ.

Trong lúc ngủ mơ màng, cơ thể bỗng cảm thấy một luồng khô nóng vô cớ.

Thoang thoảng ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc.

Càng lúc càng gần.

Càng lúc càng nồng.

Tôi mở mắt ra.

Thấy Kỳ Tranh đã ngồi trên sofa, đang đưa tay nới lỏng cà vạt.

Tôi tỉnh táo ngay lập tức, lật người ngồi dậy, vớ lấy cái gối ôm chắn trước thân mình.

Kỳ Tranh liếc thấy động tác của tôi, nhìn tôi một cái đầy ý vị:

"Sao không vào giường mà ngủ?"

Tôi há miệng định nói, rồi lại thôi.

Pha này hình như tôi phản ứng hơi quá đà rồi.

Kỳ Tranh giật lỏng cà vạt, lại cởi thêm hai nấc cúc áo sơ mi, ngửa người ra sau tựa vào sofa.

Nếu là tư thế này thì tôi có thể khẳng định, hôm nay anh ta chắc chắn đã bận rộn từ sáng đến tối, kiểu không có lấy một phút nghỉ ngơi.

Quả nhiên, Kỳ Tranh nhắm mắt lại, giọng điệu có chút mệt mỏi:

"Có chuyện gì thì nói đi."

"Ồ."

Tôi thu hồi tầm mắt, từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra xấp tài liệu xem mắt của Omega kia, cười hi hí đưa tới trước mặt anh ta:

"Anh này, ba tìm cho anh một đối tượng xem mắt đấy, anh xem thử đi."

"..."

 

back top